"Khuê Khuê ..." Anh nhìn cô và gọi đầy ấm áp.
“Hử?” Nam Khuê mở to mắt nhìn anh khó hiểu.
“Anh muốn hôn em, có được không?”
Anh hỏi, ánh mắt dịu dàng, vô cùng nghiêm túc thăm dò ý kiến của cô.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nam Khuê nghe thấy thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút nóng lên, nhưng lần này, cô không còn ngại ngùng, cũng không lùi lại.
“Không được.” Đột nhiên, Nam Khuê nói.
Vẻ mặt Lục Kiến Thành ngây ngốc, có chút đau lòng.
Nhưng mà ngay sau đó, cổ của anh bị một đôi tay mềm mại giữ lấy, đầu anh bị cô nhẹ nhàng kéo xuống dưới.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi mềm mại đó phủ lên môi anh không chút báo trước.
Trong phút chốc, toàn bộ đầu óc của Lục Kiến Thành trống rỗng.
Phải mất một lúc anh mới phản ứng lại được, cả người hưng phấn đến mức lồng ngực như biển lớn, điên cuồng gầm thét.
Hóa ra đây chính là "không được" mà cô nói, ý cô muốn nói là cô muốn tự mình chủ động hôn anh.
Hãy để cô chủ động.
Chính là ý này, anh chẳng hiểu sai đâu.
Trong lòng Lục Kiến Thành lúc này như được thoa mật ngọt, Khuê Khuê của anh, luôn biết cách khiến anh kinh ngạc.
Nụ hôn của Nam Khuê, có hơi sượng và vụng về.
Nhưng mà, Lục Kiến Thành lúc này nào có thể chú ý đến những việc này, trong đầu anh chỉ có một câu: “Khuê Khuê hôn tôi rồi, cô ấy đã chủ động hôn tôi rồi.”
Tuy nhiên, ngay khi Lục Kiến Thành đang say mê kích động, đột nhiên môi anh trống không, Nam Khuê đã rời khỏi anh rồi.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Nam Khuê thất thần nhìn anh, giống như chú thỏ con: “Em… em thiếu kinh nghiệm quá, có vẻ như hôn không giỏi bằng anh.”
Nào chỉ có thiếu kinh nghiệm thôi đâu, thật ra, tất cả kinh nghiệm của cô chỉ làm với anh.
Nói xong, Nam Khuê đỏ mặt đến mức có thể tan chảy nước.
Trời ạ, sao vừa rồi cô có gan nói ra những điều ngượng ngùng như vậy?
Nam Khuê ơi là Nam Khuê, mày thật là mất mặt quá đi.
Nhưng Lục Kiến Thành lại chầm chậm cười, anh cong môi, nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt tuấn tú đầy mê hoặc, thể hiện rõ ràng rằng tâm trạng đang vô cùng tốt.
“Vậy thì để anh dạy em.”
Nói xong, anh ôm đầu Nam Khuê, hôn đầy mạnh bạo.
Nhiệt độ trong phòng bệnh ngày càng cao.
Nam Khuê hai tay nắm lấy quần áo của anh, ngẩng đầu lên, đã không còn bất cứ suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể thuận theo anh, khiến bản thân chìm đắm rồi lại càng thêm say mê.
Sau nụ hôn ấy, Nam Khuê dựa vào vòng tay anh thở hổn hển.
Nhưng mà ngược lại, hơi thở của ai đó vẫn bình thản như vậy.