Là cô?
Là cô tự xuống bếp?
Là vì muốn cảm ơn anh đã tha thứ cho Đỗ Quốc Khôn sao?
Nghĩ tới đây Lục Kiến Thành liền cảm thấy có chút mất mát không nói thành lời, nhưng mà anh vứt những suy nghĩ này ra sau gáy ngay lập tức rồi tự an ủi mình: ‘Lục Kiến Thành, mày phải học cách bằng lòng, không cần biết là vì gì, tóm lại, bây giờ mọi thứ mà mày muốn đều đủ rồi.’
Anh thả nhẹ bước chân tiến về phía Nam Khuê, đúng lúc cô vừa quay người lại đột nhiên nhìn thấy Lục Kiến Thành đang đứng ngay trước mặt mình, hơn nữa còn gần tới như vậy, cô giật bắn cả mình.
Vừa định gọi anh, Lục Kiến Thành đã đưa tay ra ôm lấy cô, bao chặt lấy cô vào lòng.
“Bị doạ rồi?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Ừm!” Nam Khuê gật đầu, không thay đổi sắc mặt mà rời khỏi lòng anh.
“Sao anh đi đường lại không có chút tiếng động nào?”
Lục Kiến Thành vốn nói vì em quá chăm chú rồi, thế nên mới không biết anh đi vào. Nhưng vừa nhìn thấy ai đó phồng má lên, mở to mắt nhìn, hai con ngươi trong veo thì trong lòng lập tức mềm nhũn, cười nói: “Đúng, tại anh, tất cả đều tại anh.”
Anh vừa nói như vậy, Nam Khuê liền thấy ngại ngùng, vội vàng nói: “Mau rửa tay đi, tôi đã nấu cơm xong rồi.”
“Được.”
Rất nhanh sau đó, cả một bàn đồ ăn hấp dẫn đã được dọn lên.
Món chính là bít tết và mì ống, còn thêm cả vài món Tây?” ăn kèm nữa.
“Em làm món Tây?” Lục Kiến Thành có chút ngạc nhiên.
Nam Khuê gật đầu: “Ừm, nghĩ do anh thích ăn.”
Thực ra cô đang nói dối. Vốn dĩ cô muốn làm mấy món Trung, nhưng tìm một số công thức nấu ăn thì phát hiện phải chuẩn bị quá nhiều nguyên liệu rồi, hơn nữa các gia vị cần dùng thì đủ loại, có một số thứ cô thậm chí còn không biết.
So sánh một chút, bít tết thì chỉ cần nấu một chút, trong nhà cũng có dụng cụ nấu ăn chuyên nghiệp, hơn nữa gia vị cần dùng cũng dễ tìm hơn nhiều.
Khi dọn đồ ăn lên bàn, dưới tác dụng của ánh đèn, nhìn màu sắc tươi tắn của miếng thịt bò, đột nhiên Nam Khuê lại có chút cảm giác thành tựu.
“Muốn uống rượu vang không?” Nam Khuê chủ động hỏi.
“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu.
Anh ngồi trên ghế, chống một tay lên bàn, ống tay áo được sắn gọn lên, lộ ra cánh tay săn chắc, trên khoé miệng còn vương một nụ cười nhàn nhạt, hướng ánh mắt dịu dàng về phía Nam Khuê.
Rất nhanh Nam Khuê đã mang bình rượu vang đến, chuẩn bị xong cả ly rượu, đích thân rót rượu cho Lục Kiến Thành.
Chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ, cô mới lên tiếng: “Có thể bắt đầu ăn rồi!”
Lục Kiến Thành hạ mắt nhìn rượu vang bên trong ly rượu, lại nhìn Nam Khuê, ly trước mặt cô là một ly rỗng.
“Em không uống một chút sao?”
Nghĩ tới em bé ở trong bụng, Nam Khuê lập tức lắc đầu: “Tôi không uống, dẽ say, nhìn anh uống là được rồi.”
Tưởng tượng hết thảy đều rất tuyệt vời. Thế nhưng khi Nam Khuê cúi đầu cắn miếng bò đầu tiên, sắc mặt cô liền lập tức biến đổi.
Cái miếng bò này cũng… quá… quá quá quá là cứng rồi đó!
Nói cái gì mà tươi ngon mềm mịn chứ? Cái mùi vị này hoàn toàn không liên quan gì đến mềm mịn tươi ngon cả. Hơn nữa vị nước sốt cũng khó chút khó nói thành lời.
Không biết nấu cơm, quả nhiên là một nỗi buồn. Ngẩng đầu lên, cô phát hiện Lục Kiến Thành vừa cắt thịt bò xong, đang chuẩn bị ăn miếng đầu tiên, Nam Khuê lập tức bước đến ngăn anh lại: “Đừng ăn.”
“Sao thế?” Lục Kiến Thành ngẩng đầu lên, ngờ vực nhìn cô hỏi.
Nam Khuê chỉ đứng cắn môi, nói đúng sự thật: “Xin lỗi anh, vốn dĩ là muốn cảm ơn anh, muốn đích thân chuẩn bị một bữa cơm, không ngờ được vậy mà lại thất bại, miếng thịt bò này quá cứng rồi, không cắn được.”
Trong lòng Lục Kiến Thành nghĩ ‘chắc không đến nỗi như vậy đâu chứ.’
“Để anh thử xem!” anh kiên trì muốn ăn thử.
“Thôi anh đừng thử nữa.” Nam Khuê khuyên anh.
Lúc này, Lục Kiến Thành đưa một miếng lên đến miệng, vừa cắn thử thì nháy mắt anh cũng sửng sốt. Còn cứng hơn anh tưởng tượng nhiều.
Vừa nhìn thấy sắc mặt anh, Nam Khuê liền hiểu ra, lập tức nói: “Nếu không thì tôi mời anh đi ăn nhé?”
“Không cần đâu.” Nói xong, Lục Kiến Thành buông dao dĩa xuống, cởi bộ đồ Tây trên người ra, đồng thời bước tới bên Nam Khuê hỏi: “Có còn thịt mới không?”
“Ừm, vẫn còn, tôi mua khá nhiều.” Nam Khuê gật đầu.
Giây tiếp theo, tay cô bị Lục Kiến Thành nắm lấy, sau đó tiến đến nhà bếp.
“Làm gì đấy?” Nam Khuê thắc mắc.
“Em giúp anh bỏ miếng thịt ra rã đông rồi đi ngâm mì ống đi.”
Lúc này, Nam Khuê vẫn chậm chạp chưa phản ứng lại. Cô nhìn Lục Kiến Thành với vẻ nghi hoặc: “Anh muốn tự mình làm sao?’
“Ừ!”
“Anh biết làm?” Trong ánh mắt Nam Khuê tràn đầy vẻ ngờ vực.
Cái cảm giác bị chính vợ mình xem nhẹ này, Lục Kiến Thành thấy cực kì không vui, anh xắn ống tay áo lên, ánh mắt chắc chắn nói: “Rửa mắt trông chờ.”
Tiếp theo. Lục Kiến Thành làm đầu bếp chính, Nam Khuê đứng bên cạnh giúp anh một tay.
Tuy phải làm lại từ đầu nhưng bữa cơm này vẫn được hoàn thành rất nhanh.
Nửa tiếng sau, khi bày đĩa thịt bò và mì ống mà Lục Kiến Thành làm lên bàn, đột nhiên Nam Khuê lại cảm thấy bản thân đang bị trêu đùa.
“Thử xem?” ánh mắt anh vẫn dán lên Nam Khuê, nhẹ giọng dịu dàng nói.
Nam Khuê cắt một miếng thịt đưa lên miệng, khi miếng thịt mềm mọng và nước sốt vừa miệng chạm vào đầu lưỡi tạo nên cảm giác hoà hợp, Nam Khuê thoả mãn gật đầu: “Ngon.”
“Chỉ ngon thôi sao?” Lục Kiến Thành có chút mất mát.
Nam Khuê cười lên, hàng lông mi cong vút nói: “Là cực kỳ ngon, quả thực có thể so sánh với nhà hàng năm sao, không biết Lục tiên sinh đã hài lòng với lời khen này chưa.”
“Ừm, thế còn tạm được.” Lục Kiến Thành cúi đầu, một tay anh cầm dĩa, tay còn lại thì cầm dao, ngón tay thon dài dịu dàng cắt miếng thịt bò trên đĩa.
Nhìn anh ưu nhã như vậy, Nam Khuê cảm thấy mình có chút không thục nữ. Nam Khuê cứ cắt một miếng, ăn một miếng, còn Lục Kiến Thành thì cắt hết luôn một lần.
Vài phút sau, đột nhiên chiếc đĩa trước mặt bị bưng đi. Nam Khuê nghi hoặc, giây tiếp theo, Lục Kiến Thành đặt đĩa bít tết đã cắt của mình đến trước mặt cô, giọng nói dịu dàng khiến người ta đắm đuối: “Ăn đĩa này, anh đã cắt xong rồi.”
“Không cần.” Nam Khuê vô thức từ chối.
Nhưng Lục Kiến Thành đã mang đĩa thịt của cô đi rồi.
“Hay là đổi lại đi. Đĩa đó tôi ăn qua rồi.” Nam Khuê nói, trong lòng lại có chút lúng túng, ngượng ngùng.
Không ngờ Lục Kiến Thành lại làm như không nghe thấy gì, cho đến khi anh cắt thịt bò xong, đưa một miếng lên miệng mới nhìn Nam Khuê, chậm rãi lên tiếng: “Anh biết, anh không để ý.”
“Nhưng mà…” Nam Khuê đang định nói, nhưng mà cô để ý!
Nhưng đến cuối cùng, khi nhìn ai đó đang ăn đến là thích thú, cô lại nuốt hết những lời định nói xuống bụng.
Sau khi ăn xong, Lục Kiến Thành rửa bát ở trong bếp, Nam Khuê ngồi trên sofa xem TV.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Cô liếc nhìn, không phải của cô, là của Lục Kiến Thành.
Càng quan trọng hơn, phía trên màn hình hiển thị tên Phương Thanh Liên.
Nếu như là lúc trước, Nam Khuê sẽ làm bộ như không nhìn thấy, thế nhưng hôm nay, không biết vì sao ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhận cuộc điện thoại này.
Nhìn thấy đã kết nối được, Phương Thanh Liên vui mừng phát điên, cô ta lập tức gào lên: “Kiến Thành, cuối cùng thì anh…”
“Không phải anh ấy, là tôi, Nam Khuê.”