"Anh vẫn cho rằng em đã chết, bây giờ đột nhiên biết em còn sống, hơn nữa biết em vì anh sinh hai bảo bối, nhất định là rất khiếp sợ. Vì vậy, em có thể hiểu được tâm trạng của anh.”
"Hiện tại chúng ta đã gặp mặt, áy náy và tiếc nuối trong lòng anh cũng có thể buông xuống rồi. Em không muốn phá hủy gia đình của anh, em cũng không muốn làm một người thứ ba đáng xấu hổ, vì vậy em chúc phúc cho anh.”
Ánh mắt Lục Kiến Thành sâu thẳm.
Anh cảm thấy mình sắp phát điên vì sợ.
Nếu như không phải niềm vui sướng nhìn thấy cô làm phai nhạt đi những cơn giận dữ này, anh quả thực hận không thể mổ xẻ trái tim cô ra xem thử.
Thậm chí còn chúc phúc cho anh!
Chúc phúc cho anh với người phụ nữ khác.
Xem ra trong năm năm nay, cô rất tự do thoải mái, không đau buồn chút nào, thế mà còn có thể cười chúc phúc.
"Nói lại lần nữa, chúc phúc cho anh cái gì?"
Lục Kiến Thành bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, ánh mắt âm trầm hỏi.
"Chúc phúc cho anh và vợ anh..."
"Ô ô..." Lời Nam Khuê còn chưa dứt, đã bị Lục Kiến Thành nắm cằm, tức giận hôn lên.
Nụ hôn kia, cường thế cùng nhiệt liệt, giống như cuồng phong bão táp, gần như hoàn toàn bao phủ Nam Khuê.
Hai tay anh, giống như sắt thép, gắt gao giam cầm cô.
Cô không thể trốn thoát chút nào.
Chỉ có thể tùy ý để anh giữ gáy cô, không ngừng tiến công.
Không nhớ rõ kéo dài bao lâu, trong lúc giãy dụa, rốt cuộc Nam Khuê tìm được một khe hở.
Cô đưa tay, dùng sức từ chối: "Buông... Buông ra, Lục Kiến Thành, anh buông ra.”
Buông ra?
Năm năm rồi, thật vất vả mới nhìn thấy được cô, anh làm sao có thể buông ra.
Cả đời này, cho dù là chết, Lục Kiến Thành anh cũng không thể buông ra.
Từ nay về sau, Nam Khuê sinh ra là người của anh, chết cũng phải làm quỷ của anh.
"Lục Kiến Thành, em sắp không thở nổi nữa, ô ô. Anh buông em ra.”
Một loại cảm giác áy náy thật sâu đè nặng trong lòng, trong lòng Nam Khuê cực kỳ khó chịu, cô không muốn làm người thứ ba.
Tại sao?
Tại sao phải ép buộc cô là người thứ ba đáng xấu hổ chứ.
Không phải anh nói là anh yêu vợ mình sao? Vậy tại sao lại phải hôn cô thâm tình miên man như vậy.
"Lục Kiến Thành, anh điên rồi!"
Nam Khuê ấp ức nhìn anh, nước mắt trong mắt rơi xuống.
Trong lòng Lục Kiến Thành rất bực bội, nhưng nghĩ đến giấu giếm trong năm năm, nghĩ đến sự hiểu lầm của cô với anh, anh quyết định trừng phạt cô một chút.
Nếu không anh làm sao có thể thoải mái cam tâm.
"Anh có điên không không, trong lòng anh rõ nhất."
"Nhưng em, Nam Khuê, anh sẽ cho em một cơ hội khác, còn muốn chúc phúc cho anh không? Vậy hãy để anh lắng nghe lời chúc phúc của em.”