Nam Khuê rất căng thẳng.
Cô hít sâu một hơi, rõ ràng rất thấp thỏm.
“Từ trong nhật ký của mẹ có thể thấy, có lẽ cha chính là một cảnh sát, nhưng mà nhiều năm như vậy, tại sao ông ấy chưa bao giờ đến tìm mẹ con em!”
“Ông xã, anh nói xem rốt cuộc ông ấy là người như thế nào?”
Chờ đợi lâu như vậy, mong mỏi lâu như vậy.
Nhưng khi cô thật sự muốn vén bức màn bí mật kia, thì cô lại phát hiện mình vừa mong đợi vừa sợ hãi.
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, nói bằng một giọng nói ấm áp và mạnh mẽ: “Đừng sợ, cho dù ông ấy là ai, và cho dù chân tướng là gì thì đều có ông xã ở bên cạnh em.”
“Nếu kết quả tốt, thì sẽ có thêm một người yêu em, thương em.”
“Nếu kết quả không tốt, ông xã sẽ yêu em, thương em gấp bội.”
Lời nói của Lục Kiến Thành đã tiếp thêm sức mạnh cho Nam Khuê.
Lấy hết can đảm, cô tự mình đẩy cửa ra.
Nhìn thấy họ, có người nhanh chóng đến đón tiếp, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi là tổng giám đốc Lục sao?”
“Đúng vậy.”
“Xin mời đi theo tôi!”
Đi vào bên trong, người đàn ông lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Lục Kiến Thành: “Thứ ngài cần thầy đã khôi phục xong, vốn ông ấy định đích thân giao cho ngài, nhưng tạm thời có việc ra ngoài cho nên ông ấy dặn tôi nhất định phải đích thân giao cho ngài.”
“Cảm ơn!”
Nhìn chiếc hộp đó, Nam Khuê đã mấy lần muốn đưa tay mở ra.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn đợi đến khi về nhà.
Ngón tay mảnh mai, cô nhẹ nhàng vặn khóa đồng mở nắp hộp ra.
Một tấm vải lót màu đỏ nhạt, những bức ảnh đen trắng nằm lặng lẽ bên trong.
Chân dung bên trong đã rõ ràng.
Đã không còn mờ như trước nữa.
Nam Khuê đưa tay, kích động lấy ảnh từ bên trong ra, cẩn thận đặt ở trước mặt.
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó, cô nhìn rất lâu rất lâu.
Ngay lập tức, cô quay lại lấy ra một cuốn album, sau đó lật một hơi.
Một tay chỉ vào người đàn ông trong ảnh, một tay chỉ album, cô nhìn Lục Kiến Thành: “Anh xem, lúc nhỏ em giống ông ấy không?”
Lục Kiến Thành nghiêm túc so sánh hai lần, sau đó gật mạnh: “Rất giống.”
Nam Khuê kích động cầm bức ảnh lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Cuối cùng con đã tìm được cha rồi, vậy còn cha thì sao? Cha có muốn gặp con không?”
Cuối cùng, ngón tay cô dừng lại trên ảnh chân dung của Nam Thu Ngữ: “Mẹ, mẹ có hi vọng con đi tìm ông ấy không?”
“Tại sao em lại hỏi như vậy? Không phải em luôn muốn tìm được ông ấy sao?” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê quay lại ôm anh: “Bởi vì đột nhiên sợ hãi. Gần đây em xem rất nhiều chương trình tìm kiếm người thân, và em luôn cho rằng tất cả những cuộc đoàn tụ đều là niềm vui và hạnh phúc.”
“Nhưng bây giờ em mới phát hiện không phải như thế. Có những đứa trẻ, không phải vô tình thất lạc cũng không phải bị bắt cóc, có một số là bị cha mẹ ruột cố ý bán đi, còn có một số là trọng nam khinh nữ, cố ý vứt bỏ.”
“Đối với cha mẹ như thế này, họ hoàn toàn không hy vọng được đứa con trước đây tìm thấy. Cho nên, em sợ, sợ em và mẹ cũng là phiền toái mà ông ấy không cần, nếu thật sự là như thế, thì sự xuất hiện của em chỉ là một sự kinh khủng và sai lầm thôi!”