Lục Kiến Thành không thèm nhìn cô ta, tiếp tục đi về phía trước.
Mọi người xung quanh đều đứng nhìn từ xa.
Họ cảm thấy sợ hãi.
Thấy cô dâu đã rơi vào trạng thái mất trí rồi nên không ai dám bước tới.
Nhân viên khách sạn đã gọi cảnh sát, nhưng cảnh sát không thể đến nhanh như vậy được.
Không chỉ vậy, buổi truyền hình trực tiếp cũng vẫn được tiếp tục.
Ngay cả tại thời điểm này, phía trước đã vô cùng hỗn loạn.
“Tình huống gì vậy, không phải truyền hình trực tiếp đám cưới sao? Sao cô dâu lại muốn giết chú rể?”
“Haizz, chuyện đó không quan trọng, cứ từ từ xem đi, mọi người đoán xem, người phụ nữ này cuối cũng có nổ súng hay không?”
Sau khi màn hình bình luận xuất hiện, đã có vô số cư dân mạng bắt đầu đăng tải bình luận.
“Tôi đoán sẽ không bắn.”
“Tôi cũng nghĩ là sẽ không bắn.”
“Chắc chắn là không, bạn nhìn cô gái này xem, rõ ràng vẫn còn yêu người đàn ông đó.”
Không chỉ là cư dân mạng, hầu hết tất cả mọi người đều cảm thấy Phương Thanh Liên sẽ không nổ súng.
Tuy nhiên, ngay khi Lục Kiến Thành bước một chân qua cửa và đưa chân còn lại lên chuẩn bị bước qua.
Đột nhiên, một tiếng nổ, viên đạn từ khẩu súng lục của Phương Thanh Liên bắn trực tiếp vào người của Lục Kiến Thành.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Tiếp theo đó, Phương Thanh Liên cũng khuỵu xuống, khóc lóc thương tâm.
Đạn đã bắn vào người.
Chỉ trong vòng một giây, Lục Kiến Thành cảm thấy đau thấu tim.
Tuy nhiên, anh vẫn đứng vững và nhất quyết bước nốt chân kia qua cửa khách sạn trước khi ngã xuống đất.
Trong phút chốc, toàn thân anh đều là máu.
Máu từ ngực anh chảy xuống, chẳng mấy chốc dưới chân anh đã xuất hiện một vũng máu.
Lúc này, Phương Thanh Liên ngã quỵ quỳ trên mặt đất, khóc như xé ruột gan: “Tại sao, Lục Kiến Thành? Tại sao anh thà chết cũng vẫn muốn đi gặp cô ta?”
“Anh yêu cô ta như vậy sao?”
"Em đã nói rồi, cái gì em không đạt được em thà phá bỏ đi, nếu người anh cần là cô ta, thì đừng trách em vô tình.”
Lúc này, tiếng xe còi cảnh sát vang lên, càng lúc càng gần bọn họ.
Ngay sau đó, cảnh sát chạy như bay vào trong khách sạn.
Nhìn thấy bọn họ, Phương Thanh Liên đã không còn bất kì ý nghĩ chống cự hay chạy trốn nữa.
Cô ta ném khẩu súng xuống, cả người ngã quỵ xuống đất.
Cảnh sát tiến vào, nhanh chóng còng tay cô ta và áp giải cô ta lên xe cảnh sát.
Khi đi qua cửa, cô ta đã nhìn thấy rõ Lục Kiến Thành.