Nhìn đôi môi mềm mại của cô ấy, nhất là khi thấy dáng vẻ động lòng người của cô ấy khi mặc bộ váy gợi cảm này, Hoắc Ti Yến đã sớm không nhịn được, hơn nữa anh ấy cũng không cần nhịn.
Anh ấy là bạn trai của cô ấy, anh ấy nên dùng quyền lợi bạn trai của mình mới phải.
Hoắc Ti Yến cúi đầu, hung dữ hôn mạnh lên môi Lâm Niệm Sơ.
Hành động vừa nhanh vừa chuẩn.
Lúc Lâm Niệm Sơ muốn phản kháng, anh ấy đã giữ chặt tay cô ấy lại, cô ấy hoàn toàn không thể cử động.
Lâm Niệm Sơ ngẩng đầu, chỉ có thể bị động nhận nụ hôn của anh ấy.
Anh ấy hôn rất mạnh, không chút nhẹ nhàng, giống như đang phát tiết.
“Buông ra, khốn khiếp, anh thả tôi ra.”
“Hoắc Ti Yến, thả tôi ra.” Lâm Niệm Sơ phản kháng vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này Hoắc Ti Yến dù chưa thỏa mãn nhưng vẫn buông cô ấy ra, đồng thời nhẹ nhàng xoa khóe miệng mình, không hiểu sao, rõ ràng chỉ là một động tác bình thường nhưng khi anh ấy làm lại vô cùng quyến rũ.
Sau khi sửa soạn lại xong đầu tóc và quần áo, Lâm Niệm Sơ mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh của cô ấy nhìn anh ấy, dù cứng rắn nhưng vành mắt đã đỏ bừng.
“Khóc?”
Thấy cô ấy như vậy, Hoắc Ti Yến cảm thấy đau lòng không nói rõ, sức trên tay cũng nhẹ hơn nhiều.
“Ai khóc? Còn lâu tôi mới khóc.” Lâm Niệm Sơ lập tức phủ nhận.
Hoắc Ti Yến thấp giọng cười, một tay giữ cổ cô ấy, buộc cô ấy phải đối mặt với mình, giọng nói mang theo ý cười: “Làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy ngay cả khi khóc em cũng rất đẹp.”
Không thể không thừa nhận, khi nghe câu này, cơn tức trong lòng Lâm Niệm Sơ bay hơn một nửa.
Quả nhiên phụ nữ thiên về cảm giác rất nhiều, dù có tức giận đến đâu, chỉ cần đàn ông nói một hai lời ngọt ngào cũng sẽ hết giận.
“Lúc khóc đều là nước mắt, nhìn vừa gớm vừa xấu, đẹp chỗ nào? Xấu xí chết đi được đấy.” Lâm Niệm Sơ nói.
Hoắc Ti Yến lại bá đạo nói: “Tôi nói đẹp là đẹp.”
Cảm giác che chở không chút quan tâm này khiến trái tim Lâm Niệm Sơ cảm thấy ấm áp.
Trong lòng cô ấy nhẹ nhàng đi rất nhiều, cô ấy nhẹ kéo ống tay áo Hoắc Ti Yến: “Cho nên những lời anh vừa nói là để dỗ em, để em không tức giận nữa?”
Hoắc Ti Yến hỏi lại: “Anh làm chưa rõ sao?”
Lâm Niệm Sơ lập tức gật đầu.
Rõ, vô cùng rõ.
Lúc này Hoắc Ti Yến cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn bộ váy sa mỏng trên người Lâm Niệm Sơ, giọng nói vô cùng bá đạo: “Sau này không cho phép em mặc váy như thế này nữa!”
“Váy thế này thì sao chứ, em thấy rất đẹp nha!” Lâm Niệm Sơ cười, cố ý nói.
Ánh mắt Hoắc Ti Yến tối đi nhiều, nếu như không phải đang kiềm chế thì anh ấy hận không thể xé nát chiếc váy trên người cô ấy rồi ném đi.
“Vừa ít vải lại vửa mỏng, em nhìn mớ vải trước ngực có thể che được cái gì?” Nói rồi lại nhìn về phía đùi Lâm Niệm Sơ: “Còn chỗ này nữa, ngắn không tưởng.”
Lâm Niệm Sơ cố ý làm như không hiểu, ranh mãnh cười: “Ngắn chỗ nào chứ, đây là độ ngắn bình thường, còn nữa…”
Cô ấy cố ý nháy mắt: “Đây không phải là thứ mà đàn ông mấy anh thích nhất sao? Nếu mặc bộ này đi trên đường, đảm bảo khả năng quay đầu là 100%.”
“Vớ vẩn.” Hoắc Ti Yến đen mặt, giải thích: “Không có người đàn ông nào mong người phụ nữ của mình hở cho người khác nhìn cả, người phụ nữ của anh càng không cho phép hơn.”
Anh ấy nhìn Lâm Niệm Sơ, tiếp tục nói: “Sau này không được mặc như vậy, hai người đàn ông bên ngoài ban nãy còn nhìn em chằm chằm đấy, em không biết à? Anh hận không thể khoét mắt của họ xuống mới đúng.”
“Cho nên, Hoắc Ti Yến, bây giờ anh đang ghen sao?” Lâm Niệm Sơ cười hỏi.
“Đúng, ghen.”
Anh ấy gật đầu, dứt khoát thừa nhận.
“Ghen tị?” Lâm Niệm Sơ lại hỏi.
Hoắc Ti Yến lắc đầu: “Chưa đến mức đó, dù sao em rất đẹp, vẻ mặt mềm mại nhất chỉ có thể để anh nhìn, bọn họ đừng mơ.”
“Lưu manh.”
“Chỉ lưu manh với một mình em.”
Hoắc Ti Yến nói xong rồi mở cửa phòng thử đồ, sau khi đi một vòng trong tiệm, cuối cùng chọn một bộ váy rồi đi vào đưa cho Lâm Niệm Sơ, gần như ra lệnh nói: “Hôm nay mặc bộ này.”
Lâm Niệm Sơ nhìn qua, bộ váy này vô cùng bảo thủ, trên dưới đều kín mít không một khe hở.
Anh ấy dứt khoát đưa một tấm vải để cô ấy quấn là được rồi, mặc váy cái gì nữa.
“Em không muốn mặc bộ này.” Lâm Niệm Sơ trực tiếp từ chối.