Vào trong cabin máy bay, cậu bé Lục Tư Mặc liền vui vẻ ngồi vào chỗ của mình.
Tuy nhiên đúng lúc này, chuông điện thoại của Chu Tiễn Nam vang lên.
Người gọi điện thoại đến chính là Nam Khuê.
Ở bên cạnh, mọi sự vui vẻ, háo hức của bạn nhỏ Lục Tư Mặc liền biến mất, cậu lập tức ngồi ngay ngắn, lo lắng nhìn Chu Tiễn Nam, ánh mắt như thỉnh cầu.
Đôi mắt sáng lấp lánh đó như đang muốn nói: “Chú Chu, đừng nói với mẹ, giúp cháu với.”
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Lục Tư Mặc, Chu Tiễn Nam lập tức đưa tay xoa đầu cậu bé.
Đồng thời an ủi cậu bé: “Yên tâm đi, chú Chu đã nói là làm, đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ đưa cháu về nước.”
“Wa, cảm ơn chú Chu, chú Chu thật tuyệt vời.”
Lục Tư Mặc vỗ tay hoan hô xong, Chu Tiễn Nam nhận cuộc gọi của Nam Khuê.
Giọng nói của cô rất lo lắng: “Tiễn Nam, Tư Mặc hình như mất tích rồi, vừa rồi bà vú đưa Tư Mặc cùng ra ngoài chơi, nhưng vú vừa về nói với tôi, Tư Mặc giữa đường nói muốn đi nhà vệ sinh, rồi chạy đi mất rồi.”
“Làm sao bây giờ, nó vẫn còn nhỏ như vậy, anh nói xem, liệu có phải bị…”
Lúc này, Chu Tiễn Nam ngắt lời Nam Khuê: “Khuê Khuê, em đừng lo lắng, Tư Mặc không bị mất tích, nó đang ở cùng với tôi.”
Nghe thấy những lời này, Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Ngay khoảnh khắc biết Tư Mặc mất tích, cô thực sự sợ chết khiếp.
May mắn thay đó không phải là sự thật.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Tiễn Nam lại nhìn Lục Tư Mặc, nghiêm mặt nói: “Cháu nghe thấy chưa? Mẹ cháu vừa rồi trong điện thoại lo lắng rất nhiều, cháu rời đi mà không nói một lời như vậy, mẹ cháu sẽ lo lắng chết mất.”
“Chỉ một lần này thôi, sau này không được như vậy nữa đâu.”
Biết mình đã làm sai, Lục Tư Mặc liền ngoan ngoãn gật đầu.
Ngay cả giọng nói cũng nhỏ đi nhiều: “Chú Chu cháu biết rồi ạ, cháu sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của chú, sau này sẽ không làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
“Ừm.”
Trước khi máy bay cất cánh, Chu Tiễn Nam đã gửi một tin nhắn WeChat cho Nam Khuê.
“Khuê Khuê, Tư Mặc đúng là đang ở cùng tôi, vì nó rất muốn trở về Trung Quốc, nguyện vọng vô cùng mãnh liệt, vì thế tôi định sẽ đồng ý nguyện vọng của nó, đưa nó về Trung Quốc, đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc Tư Mặc thật tốt.”
Sau đó anh ấy tắt điện thoại.
Khi máy bay bay thẳng lên bầu trời và mây trôi nhẹ nhàng, cậu bé Lục Tư Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng cuối cùng cũng nở một nụ cười vui vẻ yên tâm.
“Cha, cha đợi con, con trở về rồi!”