Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trong bữa ăn, cả hai người đều cười nói vô cùng rôm rả.  

 

Sau khi nói chuyện lâu như vậy, Chu Tiễn Nam còn mang đến cho Nam Khuê một bất ngờ vô cùng lớn.  

 

Ngay khi nhìn thấy đoạn video trên điện thoại của Chu Tiễn Nam, trước khi nó được mở ra, cô đã không kìm lòng được mà rơi lệ.  

 

Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê không ngừng rơi xuống.  

 

Là Tư Mục cùng Niệm Khanh.  

 

Nam Khuê bấm vào nút play và ngay lập tức trên điện thoại xuất hiện hình ảnh của hai đứa trẻ.  

 

"Mẹ, con là Tư Mặc!"  

 

"Mẹ, con là Niệm Khanh!"  

 

"Mẹ, video là chú Chu nói chúng con quay đó, chú nói muốn dành cho mẹ một bất ngờ, mặc dù chúng con cũng muốn đi cùng với chú Chu, chúng con cũng rất nhớ mẹ nhưng chúng con không muốn gây thêm phiền phức cho mẹ. Mẹ bây giờ đang mang thai em gái nhỏ, đã vô cùng vất vả rồi."  

 

"Mẹ ơi, chúng con đoán khi mẹ xem được video này nhất định sẽ khóc. Mẹ ơi, đừng khóc, mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp, mẹ thiên thần của chúng con, nếu mẹ khóc thì sẽ không xinh đẹp nữa, hơn nữa chúng con cũng sẽ rất đau lòng."       

 

"Mẹ, chú Chu và dì Họa Họa nói rằng mẹ đang đi tìm cha, có thể sẽ mất một khoảng thời gian, chờ mẹ tìm được cha rồi hai người sẽ cùng nhau trở về."       

 

"Chúng con cũng rất nhớ cha. Mẹ, mẹ phải cố gắng lên nhé!"       

 

"Còn chuyện này nữa, mẹ nhất định phải nghe lời, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, giống như chúng con khi còn nhỏ đó, không được khóc nhè đâu nhé!"       

 

"Mẹ, Tư Mặc (Niệm Khanh) rất nhớ mẹ. Chúng con sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ trở về. Cố lên, cố lên, cố lên!"       

 

Cuối cùng, cả hai đứa nhỏ đều hướng mặt về phía màn hình gửi tặng một nụ hôn.       

 

Nam Khuê đã cảm động đến mức không tự chủ được bản thân nữa.       

 

Nước mắt cũng đã bất tri bất giác mà rơi xuống.       

 

Tuy nhiên, khi nghĩ đến những gì Niệm Khanh cùng Tư Mặc dặn dò, cô lập tức lấy giấy lau khô nước mắt, đồng thời nén tiếng nức nở nói: “Không khóc, tôi đã hứa với Tư Mặc cùng Niệm Khanh, chúng rất ngoan, tôi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.”  

 

“Tôi không khóc, tôi không thể khóc.”       

 

Có lẽ Nam Khuê vẫn luôn tự động viên chính mình cho nên cuối cùng cô cũng có thể bình tĩnh lại, không còn khóc nữa.       

 

Hai người lại nói chuyện với nhau rất nhiều, duy chỉ có chuyện liên quan đến Lục Kiến Thành là chưa từng nhắc tới.       

 

Sau một thời gian tìm kiếm, Chu Tiễn Nam cũng đã tìm được Trần Tranh.       

 

Trần Tranh cũng không giấu giếm, đem những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này nói toàn bộ cho Chu Tiễn Nam biết.       

 

“Chẳng tránh.”       

 

Anh thở dài, trong lòng vô cùng buồn bực.       

 

Nhìn về cảnh hoàng hôn phía chân trời, trong lòng anh chợt nảy ra một ý tưởng.  

 

"Không phải em nói hoàng hôn bên biển đặc biệt đẹp sao? Sau khi ăn xong có thể dẫn tôi đi dạo giới thiệu cho tôi một chút được không?" Chu Tiễn Nam nhìn về phía Nam Khuê, chủ động đưa ra lời đề nghị.  

 

Nam Khuê do dự mất một lát.  

 

Đã rất nhiều ngày cô không còn đi dạo trên biển vào buổi chiều hoàng hôn rồi.   

 

Chỉ đơn giản là muốn tránh gặp mặt bọn họ.  

 

Nếu bây giờ lại đi chắc chắn sẽ lại gặp nhau.  

 

“Có phải là không tiện không?”  

 

Thấy Nam Khuê do dự, Chu Tiễn Nam hỏi.  

 

“Không, hoàng hôn thật sự rất đẹp, lát nữa tôi sẽ dẫn anh đi thưởng thức.”  

 

“Được.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK