“Cảm ơn anh, Trần Tranh.” Nam Khuê nở nụ cười rạng rỡ.
Khi Chu Hiểu Tinh trở về, cô ta vốn nghĩ Cố Mạc Hàn đã về nhà từ lâu.
Nhưng khi về đến tận nhà, cô ta vẫn không thấy anh đâu.
Cô ta đã gọi điện cho anh vài lần, nhưng vẫn không thấy anh bắt máy.
Thế là Chu HIểu Tinh lại đi tìm xung quanh nhà, nhưng cũng không tìm thấy Cố Mạc Hàn.
Đột nhiên, cô ta cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Chín giờ tối cũng đã muộn, Chu Hiểu Tinh vội vàng ra ngoài muốn tìm người thì bất chợt thấy Cố Mạc Hàn trở về.
"Mạc Hàn."
Chu Hiểu Tinh vội vàng la lên, nhanh chóng chạy tới chỗ anh.
Sau đó cô ta ôm chặt lấy eo của anh.
"Mạc Hàn, anh đã ở đâu vậy? Em đã tìm khắp nơi mà không thấy anh đâu."
"Nhắn Wechat không trả lời, gọi điện thoại cũng không bắt máy. Anh có biết em lo lắng cho anh thế nào không? Em rất sợ anh xảy ra chuyện không hay."
Nhưng vào lúc đó, không hiểu vì sao nhưng tất cả những gì Cố Mạc Hàn nghĩ đến lại là hình ảnh Nam Khuê ôm anh trên chiếc mô tô.
Thế là, anh nhanh chóng đưa tay khẽ đẩy Chu Hiểu Tinh ra.
"Mạc Hàn, anh làm sao vậy?"
Bị anh đẩy ra như vậy, Chu Hiểu Tinh cảm thấy vô cùng lạc lõng.
"Anh không làm sao hết, chỉ cảm thấy hơi mệt chút thôi."
“Mà này, sao anh về muộn thế, anh đã ở đâu vậy?” Chu Hiểu Tinh vặn hỏi anh.
Lúc cô ta đi xung quanh khu vực gần nhà, hàng xóm đã nói cho cô ta biết hình như đã nhìn thấy anh ngồi trên xe mô tô, phía sau còn chở theo người nào đó.
Người phụ nữ đó đội mũ bảo hiểm nên họ không thể nhìn rõ mặt nhưng cô gái ấy có mái tóc dài bồng bềnh, dáng dấp trông như một mỹ nữ.
Sau khi nghe họ hàng kể xong, cô ta đã rất hốt hoảng.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh lúc này, Chu Hiểu Tinh không khỏi suy nghĩ nhiều hơn, cho nên cô ta mới ngập ngừng hỏi.
"Cũng không có gì đâu, anh chỉ ra bãi biển ngồi một lát, rồi lại lái xe quanh đảo hóng gió mà thôi."
"Anh đi một mình sao?"
Cố Mạc Hàn không trả lời, anh chỉ nói: "Hiểu Tinh, hôm nay em làm sao thế? Trông em có vẻ rất căng thẳng."
"Chẳng lẽ gần đây mệt mỏi quá nên vẫn chưa nghỉ ngơi đủ sao? Em quên rồi à, trước đây anh cũng hay về vào giờ này mà."
"Em biết rồi, em chỉ là quá lo lắng cho anh thôi, em sợ anh gặp nguy hiểm."
"Em không cần lo lắng cho anh, anh là người đàn ông đã trưởng thành làm sao có thể gặp nguy hiểm được."
"Phải, có thể là do em đã quá lo lắng. Anh có đói không? Để em hâm nóng đồ ăn cho anh."
Cố Mạc Hàn gật đầu: "Trưa nay anh đã ăn no, cho nên bây giờ không cảm thấy đói lắm. Em đừng lo lắng cho anh quá. Em đi tắm rửa rồi ngủ trước đi, anh cũng đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đây."
"Được rồi."