Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Tôi nói cho cô biết, Mạc Hàn sắp tới đây rồi.”  

 

Cô ta không nhắc đến Cố Mạc Hàn thì còn tốt, cô ta vừa nhắc tới anh, Nam Khuê liền cảm thấy càng tức giận hơn.  

 

Nam Khuê nhìn về phía Trần Tranh: “Tốc độ của anh từ khi nào lại trở nên chậm chạp như vậy rồi?”  

 

Lời của cô vừa dứt, Chu Hiểu Tinh liền bị Trần Tranh trực tiếp vứt ra ngoài cửa.  

 

Cánh cửa trước mắt vừa mới đóng lại.  

 

Thế giới lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh.  

 

 

 

Khi Nam Khuê quay người đi vào, cô cảm thấy cả người như chết lặng.  

 

Bỗng nhiên, chân cô loạng choạng, nếu không giữ chặt thì có lẽ cô đã ngã rồi.  

 

Đầu cô hoàn toàn trống rỗng.  

 

Cả người cũng trống rỗng.  

 

Lúc ngồi trên ghế trong phòng, cô thậm chí không biết bản thân mình vào đây bằng cách nào.  

 

Mang thai.  

 

Chu Hiểu Tinh mang thai rồi, mang thai đứa con của anh ấy.  

 

Giờ phút này, trong đầu cô lặp đi lặp lại suy nghĩ về tin này.  

 

Nhưng mới mấy tháng thôi, Chu Hiểu Tinh đã mang thai rồi sao.  

 

Nếu cô tìm thấy anh muộn một chút, tới muộn một chút, có phải anh đã ở bên các con của cô ta rồi không?  

 

Thật buồn cười.  

 

Quá mỉa mai.  

 

Nếu như Chu Hiểu Tinh mang thai, có con rồi.  

 

Vậy cô thì sao?  

 

Cô và đứa bé trong bụng cô sẽ thế nào?  

 

Khi Trần Tranh đi vào, nước mắt của Nam Khuê đã lăn dài trên má.  

 

Nhưng cô lại không hề hay biết.  

 

Có lẽ vì chìm đắm trong nỗi buồn nên cô không hề hay biết những giọt nước mắt cay đắng đã chảy trên môi.  

 

Tới khi Trần Tranh đưa khăn ấm cho cô: “Thiếu phu nhân, cô lau mặt đi.”  

 

Nam Khuê lúc này mới nhận ra mình rơi nước mắt nhiều như thế.  

 

Hốt hoảng lau đi những giọt nước mắt, cô bước vội lên lầu.  

 

Chu Hiểu Tinh mang theo cơ thể đầy vết thương trở về, trên mặt, trên tay, trên người cô ta toàn là thương tích.  

 

Lúc Mẹ Chu nhìn thấy liền sửng sốt chạy ra: “Làm sao vậy, con gái ngoan, con đi đâu vậy?”  

 

“Mẹ” Chu Hiểu Tinh khóc, nhào vào vòng tay của mẹ Chu: “Con đi tìm người phụ nữ đó, nhưng cô ta quá kiêu ngạo, cô ta không chỉ đánh con, còn ném con ra ngoài cửa.”  

 

“Mẹ, con thất bại rồi, thật là xấu hổ.”  

 

Chu Hiểu Tinh khóc rất dữ dội, như là muốn tìm tới cái chết.  

 

“Người phụ nữ nào? Con gái ngoan, con đừng khóc nữa, nói rõ ràng cho mẹ nghe.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK