Phịch một tiếng, cánh cửa đã bị đóng lại.
"Lục Kiến Thành, anh làm..." Cái gì vậy?
Nam Khuê còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên Lục Kiến Thành đã giữ lấy đầu cô, phong bế môi cô.
“Ô, ô… buông ra… ô, ô, buông ra.” Nam Khuê giãy giụa.
Tuy nhiên, cô càng vùng vẫy, Lục Kiến Thành càng hôn sâu.
"Lục Kiến Thành, anh điên rồi."
Nam Khuê mở miệng nói chuyện, đúng lúc cho anh thành công có cơ hội hôn sâu hơn.
Lúc này, Lục Kiến Thành giống như một con sư tử đang giận dữ, điên cuồng chứng minh sự tồn tại của mình, thậm chí không tiếc dùng cách vụng về và thô bạo nhất.
Nhưng anh không biết rằng anh làm vậy sẽ chỉ đẩy Nam Khuê ra xa hơn.
Cuối cùng lúc buông ra, hai mắt Lục Kiến Thành đã đỏ, mặt tỏ rõ sự mất khống chế.
Nam Khuê cũng đỏ mặt, cúi đầu khóc thút thít, tóc tai, quần áo đều xộc xệch hết.
Nhìn thấy cô khóc, cơn giận của Lục Kiến Thành đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng nghĩ đến chuyện cô kháng cự sự thân cận của anh, anh lại càng buồn hơn.
“Em ghét anh đến thế sao?” Anh hỏi.
Nam Khuê cúi đầu sửa sang lại quần áo và đầu tóc.
Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng đầy xót xa: "Anh xem tôi là gì? Cứ muốn là đè tôi ra hôn, tôi không phải công cụ cho anh phát tiết."
Hờ, công cụ phát tiết sao?
Cô lại nghĩ anh như vậy?
Khoảnh khắc đó, Lục Kiến Thành cảm thấy mình đúng là một tên ngốc.
Lồng ngực bỗng truyền đến một cơn đau nhói, Lục Kiến Thành lành cười nhạt: "Nam Khuê, có phải bất kể anh làm gì thì trong lòng em, anh vẫn không bằng Chu Tiễn Nam không."
“Anh là anh, anh ấy là anh ấy, hai người hoàn toàn không thể so sánh được.” Nam Khuê nói.
Anh là thanh xuân của cô, là ký ức của cô, là tình yêu khắc cốt ghi tâm của cô.
Đó là tình yêu sâu đậm, là yêu thầm, cũng là tình cảm không thể thốt lên bằng lời.
Đối với cô, Chu Tiễn Nam chỉ là một người bạn, một người bạn rất tốt, một người bạn cần được trân trọng và quý trọng, một người bạn không thể dễ dàng đánh mất.
Bạn bè và người cô yêu là sự tồn tại hoàn toàn độc lập, làm sao có thể so sánh được!
Nhưng mà, những lời này lọt vào tai Lục Kiến Thành lại thành một ý nghĩa khác.
“Hừ… không thể so sánh sao?” Anh nhìn Nam Khuê, nhỏ giọng lặp lại.
Nói xong, anh lại cười tự giễu: "Đúng vậy, đúng là không thể so sánh. Em nói đúng, trong lòng em, anh không thể bằng anh ta được, anh ta mới là quan trọng nhất, còn anh không là gì cả."