“Không thể.”
Vũ Bằng kích động đứng lên, không thể tin nhìn về phía Nam Khuê.
Nam Khuê tiếp tục: “Đây đều là sự thật, tôi và Lục Kiến Thành đã ly hôn, nếu không với khả năng kinh tế của nhà họ Lục, anh cảm thấy ngay cả một trăm vạn mà bố vợ mình nợ cũng không trả nổi?”
“Cho nên, anh bắt tôi, không hề có tác dụng.”
Nói xong những lời này, ngực Nam Khuê đập nhanh.
Cô biết rõ cô không có lối thoát.
Nếu như không thể tự mình cứu mình, cô chỉ có thể chờ chết.
Cho nên, cô phải dùng một ít kế sách, từng bước đẩy lùi phòng tuyến tâm lý của bọn họ.
Nếu như bọn họ ý thức được bắt cô không có tác dụng gì, ngược lại có lúc sẽ thành phiền toái, có thể thả cô thì sao?
Tuy rằng, chính Nam Khuê cũng biết khả năng này rất thấp.
Nhưng làm sao biết được nếu không thử xem sao?
Vừa rồi nói xong, cô đã rõ ràng cảm giác được người tên là “Anh Vũ” này, nội tâm có chút do dự và lây động.
Tuy nhiên, ngay khi cô có chút hy vọng.
Vũ Bằng đột nhiên xoay người, một gương mặt hung dữ, nhìn chằm chằm cô: “Cô gái, muốn chơi tâm lý với tôi, thì cô còn hơi non.”
“Tôi không quan tâm cô có ly hôn hay không, nhà họ Lục đưa tiền, tôi sẽ thả cô ra, nếu không muốn…”
Tay gã ra dấu như con dao “chém” vào cổ cô: “Ông đây sẽ trực tiếp giải quyết cô, không để xót lại gì, coi như là không có cái gì xảy ra.”
Nghe nói như vậy, trong lòng Nam Khuê thật sự hoảng sợ.
Con đường cô tự cứu mình duy nhất đã bị họ chặn lại.
Chẳng lẽ, cô thật sự chỉ có thể chờ chết ở chỗ này sao?
Đêm rất dài.
Nam Khuê bị mấy người này trói vào một cái cột, tay chân đều bị trói chặt.
Mặt đất rất lạnh.
Cô cứ ngồi trên mặt đất như vậy, toàn thân đều lạnh thấu đến cứng ngắc.
Sau gáy càng đau dữ dội, cô nhớ chỗ đó bị Đỗ Quốc Khôn dựt điện thoại nên đẩy đụng cạnh bàn trà.
Mặc dù không còn chảy máu, nhưng nó thực sự rất đau.
Giống như mỗi một lần lên cơn đau, đều có thể làm cho toàn bộ đầu cô nổ tung.
Khi cơn đau ập đến, cô tựa vào cột, hít thở từng hơi, thở hổn hển, cố gắng giảm bớt nỗi đau.
Cơn đau lại lần nữa ập đến.
Cô xoè tay ra, nắm chặt rơm rạ trên mặt đất.
Hai tay gần như đều cắm vào máu thịt, nhưng mà, đều không bằng nỗi đau đớn trên cơ thể.
Trên mặt cô đều là mồ hôi lạnh.
Mồ hôi ướt đẫm quần áo.
Không biết từ khi nào, một vầng trăng sáng hiện lên ở bên ngoài.
Nam Khuê nhìn, trong chốc lát đã ngây ngẩn cả người.
Thật là một ánh trăng sáng trong!
“Kiến Thành, anh nhìn xem, mặt trăng thật tròn thật lớn, chỗ anh có nhìn thấy nó không?”
Nghĩ tới anh, trong lòng cô tràn đầy nỗi nhớ và không nỡ.
Và hối tiếc sâu sắc.
Hối hận vì đã không hỏi anh, người phụ nữ trong điện thoại là ai?
Hối hận vì đã không dũng cảm hơn, mạnh mẽ hơn.
Nếu đêm đó, cô hỏi, kết quả có thể khác không?
Kiến Thành, anh đã đi một tuần rồi, anh biết không, cô nhớ anh rất nhiều.
Kiến Thành, còn anh thì sao?
Anh có nhớ cô không?
Càng nghĩ Nam Khuê càng cảm thấy buồn.
Giống như có một dòng khí tắc ở ngực, vô cùng khó chịu.
Không nhớ lúc nào, Nam Khuê cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, cô vừa bước vào giấc ngủ.
Đột nhiên, một chậu nước lạnh đổ lên đầu cô, trực tiếp tạt ước cả người cô.
Cái lạnh thấu xương khiến Nam Khuê lập tức tỉnh táo lại.
Cô nhâm răng và run rẩy: “Anh muốn làm gì?”
Vũ Bằng cười lạnh nhìn về phía cô: “Đã đến lúc chứng kiến kỳ tích, chúng ta cùng đi chứng kiến thôi, xem hôm nay chết hay là sống đây?”
“Không, tôi không đi.” Nam Khuê lập tức phản kháng.
Nhưng mà, sức lực của cô làm sao có thể so sánh với những người đó.
Chẳng bao lâu, Nam Khuê bị bọn họ đưa lên một đỉnh núi.
Đỉnh núi tương đối bằng phẳng, nhưng được bao quanh bởi những tảng đá kỳ lạ, rất dốc.
Phía sau là vực sâu, liếc mắt nhìn không thấy được điểm cuối, làm cho người nhìn một cái đã sợ hãi.
Họ đi lên như thể họ đang đi cáp treo.
“Kéo cô ta qua.”
Lúc này, Vũ Bằng ra lệnh, Nam Khuê bị kéo đến bên vách núi.
Gió thổi vù vù.
Áo cô tung bay, người thật sự đã sợ hãi đến toàn thân run rẩy, cô mím môi, lại ngay cả một câu cũng nói không nên lời.
Trái tim đập kịch liệt, giống như muốn nhảy ra khỏi cơ thể.
Cô cảm thấy cái chết ở bên cạnh, đang nắm lấy cánh tay của cô.
Nam Khuê thừa nhận, cô sợ.
Rất sợ.
Tuy rằng, mẹ đã sớm không còn ở bên cô, thế nhưng, cô vẫn lưu luyến thế gian này, lưu luyến sự dịu dàng của anh.
Nam Khuê không dám nhìn phía sau, cô nhắm mắt lại, tuân theo nội tâm, hét lớn: “Lục Kiến Thành…”
“Kiến Thành, cứu em.”
“Em sợ, anh đang ở đâu?”
“Kiến Thành, em không nỡ bỏ lại anh.”
Nhưng mà, Nam Khuê cũng không ngờ rằng, Vũ Bằng đã gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành.
“Khuê Khuê đừng sợ, anh sẽ đến ngay, anh sẽ không để em rơi xuống.”
Đây là?
Giọng nói của ai?
Nam Khuê đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu không thể tưởng tượng nổi nhìn trước mắt.
Khi phát hiện Vũ Bằng đã lấy điện thoại của cô bấm gộ điện thoại Lục Kiến Thành, cô vừa lo vừa sợ.
Ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh.
Lại sợ anh vì mình mà mạo hiểm.
Ngay khi Nam Khuê muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên, môi cô bị người ta mạnh mẽ che lại.
Cô dùng sức giãy dụa, muốn mở miệng, muốn nói chuyện.
Nhưng mà, những người đó che miệng cô thật chặt, không để cho cô phát ra một chút âm thanh nào.
Nam Khuê nóng nảy, chỉ có thể mở to hai mắt, sốt ruột nhìn.
Cô nghe Vũ Bằng nói: “Còn mười phút nữa, tổng giám đốc Lục nghe rõ ràng chứ, tôi phát ra âm thanh gì ở đây.”
Tiếp theo, chính là tiếng súng trong tay Vũ Bằng.
Lục Kiến Thành đỏ mắt hét lớn: “Tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ đến ngay, nếu anh dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi không tha cho anh.”
/Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất./
“Tổng giám đốc Lục đừng nóng vội, thật đúng là nổi giận vì người đẹp. À, đúng rồi, sẵn tình nhắc nhở một chút, bây giờ phía sau cô ta chính là vực sâu, nếu tổng giám đốc Lục không đưa tiền đến nơi, tôi mà kích động, có thể mạng nhỏ của vợ anh sẽ phải ô ô.”
“Tôi cảnh cáo anh lần nữa, không cho phép động vào cô ấy.” Lục Kiến Thành hét lớn.
“Còn 10 phút nữa, tổng giám đốc Lục cố lên!”
Nói xong, Vũ Bằng cúp điện thoại.
Lục Kiến Thành điên cuồng leo dọc theo đường núi.
Cho dù đã mồ hôi đầm đìa, đã mệt lã không thở nổi, anh vẫn liều mạng leo lên.
Bởi vì anh biết rằng Khuê Khuê ở đó.
Nếu anh không leo lên, anh sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Cho dù là chết, anh cũng phải chết trên đường đi cứu cô.
“Khuê Khuê, anh tới đây.”
“Kiên trì, nhất định phải kiên trì.”
Lục Kiến Thành điên cuồng nói trong lòng, đồng thời cũng đang nói với chính mình.
Cuối cùng, leo lên dốc cuối cùng, anh đã đi lên đỉnh núi.
Khi nhìn thấy Nam Khuê bị hai người áp giải đứng ở bên vách núi, quần áo bị gió lớn thổi cuồn cuộn, tất cả phòng hộ trong tâm lý Lục Kiến Thành ngay lập tức sụp đổ.
“Khuê Khuê…” Anh gọi, giọng nói đau lòng muốn chết.
“Kiến Thành, thật sự là anh sao?”
Nam Khuê mở to hai mắt, không thể tin nhìn người đàn ông trước mắt.