Ngày hôm nay cũng là ngày giỗ của ông cụ Lục.
Người một nhà đều mặc quần áo màu đen, trước ngực là một bông hoa trắng nhỏ, đi đến nghĩa trang.
Mặt đất ướt sũng, nhưng cơn mưa nhỏ đột nhiên dừng lại.
Lần này, tâm trạng của mọi người không còn bi thương và đau buồn nữa.
Thời gian đã xoa dịu rất nhiều nỗi đau, nhưng kí ức vĩnh viễn sống mãi trong lòng.
Một tay Lục Kiến Thành bế Tiểu Tinh Thần, một tay nắm tay Nam Khuê đi trước.
Niệm Khanh và Tư Mặc được Lục Minh Bác và Vân Thư dắt đi ở giữa.
Đến trước bia mộ, Nam Khuê đặt một bó hoa cúc và một chai rượu lớn ở trước.
”Ông nội, chúng con đến thăm ông!”
”Ông xem, hôm nay chúng con đều đến, cha và mẹ đã tốt như lúc đầu, con và Kiến Thành cũng rất hạnh phúc, Niệm Khanh và Tư Mặc gần đây đều lớn rất nhanh, đã là hai bạn nhỏ đẹp trai rồi.”
”Còn có Tinh Thần nữa, bé rất đáng yêu, nếu ông nội ở trên trời nhìn thấy thì nhất định cũng sẽ rất thích.”
Vân Thư cũng đi về phía trước: ”Cha, Khuê Khuê nói rất đúng, cha có thể yên tâm, tất cả mọi người đều rất tốt.”
”Những gì cha nói lúc trước đều linh nghiệm, chúng con rất hạnh phúc, cũng sẽ đồng tâm hiệp lực phát triển nhà họ Lục càng lớn mạnh hơn, sẽ không để uổng phí tâm huyết của cha.”
Trước khi đi, mọi người đều cùng nhau dập đầu với ông cụ Lục.
Niệm Khanh và Tư Mặc ngoan nhất, vừa dập đầu vừa gọi “cụ nội”.
Lúc rời đi, Lục Kiến Thành đưa Tiểu Tinh Thần cho Nam Khuê: “Bà xã, em bế con một chút, anh còn có chút chuyện muốn nói với ông nội, mọi người xuống dưới chờ anh trước đi, anh sẽ lập tức xuống.”
”Được.”
Chờ họ đi được mấy phút, Lục Kiến Thành trực tiếp quỳ xuống trước mộ.
”Ông nội, cảm ơn ông, cảm ơn ông lúc trước đã chọn Khuê Khuê cho con, cũng cảm ơn ông đã để Khuê Khuê gả cho con.”
”Nếu như không phải cô ấy thì có lẽ đời này con sẽ không có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, một tình yêu đến chết cũng không đổi như vậy, cũng không có khả năng có Niệm Khanh, Tư Mặc và Tinh Thần, có ba đứa nhỏ đáng yêu như vậy.”
”Lựa chọn của ông là đúng, năm đó đều do con tuổi trẻ ngông cuồng, con trịnh trọng ở đây xin lỗi ông.”
”Ông yên tâm, con nhất định sẽ dùng cuộc đời còn lại để thương Khuê Khuê, yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, cưng chiều cô ấy cả một đời.”
Lục Kiến Thành dập đầu ba cái liên tiếp rồi mới đứng dậy đi xuống.
Buổi tối, sau khi ba bé con đều ngủ say, Nam Khuê thở dài một hơi.
Sau khi tắm rửa xong, khi bước ra khỏi phòng tắm, gió từ ban công thổi vào khiến rèm cửa màu trắng tung bay.
Ánh trăng sáng chiếu vào, cảnh tượng trước mắt vô cùng xinh đẹp.
Có lẽ do có thời gian thuộc về mình, có lẽ do bóng đêm hôm nay dịu dàng đến lạ, cô nhàn nhã dựa vào ban công, nhẹ nhàng hưởng thụ cơn gió dịu dàng này.
Lục Kiến Thành đi ra từ một phòng tắm khác.
Thấy Nam Khuê chỉ mặc quần áo ngủ đứng ngoài ban công, anh nhẹ nhàng đi qua.
”Đang nhìn gì mà chăm chú vậy?”
Lúc nói anh đã ôm lấy eo thon của Nam Khuê, kéo cô vào lòng.
Đầu thân mật để lai vai cô, giọng nói còn dịu dàng hơn ánh trăng.
Nam Khuê đưa tay vỗ nhẹ lên mặt anh, nhu hòa nói: ”Đang nhìn ánh đèn của từng căn nhà trong thành phố, lúc trước em luôn nghĩ, đến lúc nào đó sẽ có một chiếc đèn sáng vì em, lần nào nghĩ cũng đều cảm thấy rất hâm mộ, bây giờ, cuối cùng em cũng có ánh đèn thuộc về mình rồi.”
”Nghĩ đến anh và bọn nhỏ đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng bình yên.”
”Theo em thế nào là hạnh phúc?”
Nam Khuê gần như trả lời không chút suy nghĩ: ”Có lẽ chính là hạnh phúc mạnh khỏe, thời gian yên bình trôi qua, như vậy thì thậm chí không khí cũng trở nên ngọt ngào hơn nhiều.”
Lục Kiến Thành ôm cô chặt hơn chút: ”Muốn nghe của anh không?”
”Ừm.”
”Hạnh phúc của anh chính là: Hi vọng mỗi ngày tỉnh lại đều có thể thấy em ở bên cạnh anh.”
Chỉ là một câu đơn giản, vô cùng mộc mạc.
Nhưng Nam Khuê lại cảm thấy câu nói này vô cùng lãng mạn, cũng vô cùng dịu dàng.
”Một năm, mười năm, năm mười năm, chờ chúng ta già rồi, Niệm Khanh, Tư Mặc, Tinh Thần đều không còn ở đây nữa, anh còn có thể nắm tay em, cùng em chìm vào giấc ngủ, có thể vừa mở mắt đã nhìn thấy em. Khuê Khuê, đây chính là hạnh phúc lớn nhất đời này của anh.”
Nam Khuê nhón chân hôn lên cằm anh một cái.