"Nhưng đây là con của anh ấy, anh ấy có quyền được biết."
Lâm Tiêu bối rối.
Thấy cậu ấy chần chừ, Phương Thanh Liên lập tức lấy đòn sát thủ ra: "Nếu như trợ lí Lâm cố ý không đưa tôi lên thì cũng được, vậy tôi chỉ có thể đi tìm Nam Khuê thôi."
Dứt lời cô ta xoay người, không chút do dự đi ra ngoài.
Lâm Tiêu nghe xong thì lập tức luống cuống.
Cậu ấy lập tức gọi cô ta lại: "Được, tôi mang cô lên."
Lúc Phương Thanh Liên đến văn phòng, Lục Kiến Thành còn chưa đến.
Cô ta cũng không vội, tự mình rót cho mình một cốc nước, sau đó kiên nhẫn ngồi chờ trên sopha.
Chín giờ.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Khi thấy người trong văn phòng, Lục Kiến Thành còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.
Phương Thanh Liên?
Bao lâu nay cô ta đều không xuất hiện.
Cho nên anh thậm chí còn có ảo giác rằng cô ta đã rời đi, hoặc là biến mất.
Nhưng đúng lúc này cô ta lại trở về?
"Bảo vệ."
Lục Kiến Thành một câu cũng không nói với Phương Thanh Liên, anh trực tiếp gọi bảo vệ.
Người phòng an ninh nhanh chóng đến.
Lục Kiến Thành nhìn về phía họ, không chút do dự nói: "Mang người phụ nữ này ra khỏi phòng làm việc của tôi, không phải tôi đã nói đưa cô ta vào danh sách đen của công ty rồi sao, lúc nào cũng không được lên? Mấy người làm việc như vậy sao?"
Bảo vệ lắp bắp nói: "Tổng giám đốc Lục, cô...cô ta là người trợ lí Lâm tự đưa đến, chúng tôi không dám ngăn cản."
"Được rồi, lập tức mang cô ta đi ngay."
Lúc này sau lưng vang lên tiếng vỗ tay.
Phương Thanh Liên dựa vào bàn, vừa vỗ tay vừa cười ra tiếng: "Kiến Thành, đã lâu không gặp như vậy mà anh lại trở nên bạc tình bạc nghĩa như thế chứ, anh còn nhớ rõ là tôi đã cứu anh khi còn ở nước ngoài sao?"
Lục Kiến Thành phất tay, nhân viên an ninh ra ngoài trước.
Phương Thanh Liên lập tức nắm lấy cơ hội nói: "Kiến Thành, lúc trước tôi dùng cơ thể mình để cứu anh, tôi cũng không nghĩ bản thân sẽ mang thai, nhưng bây giờ đứa bé đã hơn chín tháng, sắp chào đời rồi."
"Tôi chỉ có một nguyện vọng, hi vọng anh có thể cho đứa bé này một thân phận, được không?"