Nam Khuê cong môi, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tối hôm qua lúc tôi hôn mê, chính anh đã nói khi tôi tỉnh lại, anh sẽ đồng ý buông tay, đồng ý li hôn, anh sẽ không đổi ý đúng không?"
Những lời này, giống như một con dao nhọn đột nhiên đâm thẳng vào trái tim Lục Kiến Thành.
Nếu có thể, anh ước mình đã không nói điều đó, và ước gì cô không nghe thấy nó.
Nhưng mà, trên đời này làm gì có thuốc hối hận.
Lục Kiến Thành đi về phía Nam Khuê, vươn tay ôm cô vào lòng, đầu tựa vào cổ cô, anh đau đớn lẩm bẩm: "Khuê Khuê, anh xin lỗi, em nói đúng, anh hối hận rồi, anh không muốn li hôn chút nào, chúng ta không li hôn nữa, có được không? "
Anh ôm Nam Khuê rất chặt, như thể muốn cô hòa vào xương tủy mình, như muốn chung một sinh mệnh với cô.
Nếu là trước đây, Nam Khuê nhất định sẽ mềm lòng.
Nhưng lần này thì khác, chỉ cần nghĩ đến sự ra đi của đứa bé là cô lại đau lòng.
Cô đã rất đau, rất đau.
Cô còn không thể tha thứ cho chính mình, vậy làm sao cô có thể tha thứ cho anh?
"Thật xin lỗi!"
Khi nói những lời này, Nam Khuê vẫn không nhịn được mà chảy nước mắt.
Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, cô tưởng trái tim mình đã bất khả xâm phạm, cứng rắn như sắt đá, nhưng bây giờ cô vẫn cảm thấy đau.
Cô thừa nhận rằng cô vẫn yêu anh.
Nhưng mà trên đời này có nhiều chuyện trớ trêu như vậy.
Cô không thể vượt qua rào cản của đứa bé, chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ nghĩ ngay đến vụ tai nạn giao thông, nghĩ đến cảnh dưới thân đầy máu.
Nếu... nếu anh có thể đến sớm hơn...
Những chuyện sau đó, Nam Khuê không dám nghĩ tiếp.
Bởi vì mỗi khi nghĩ lại, cô lại càng trách anh nhiều hơn.
"Anh xin lỗi, vợ ơi, anh sai rồi."
"Em có thể cho anh thêm một cơ hội được không? Lần này anh sẽ không làm em thất vọng, anh nhất định sẽ trân trọng em." Lục Kiến Thành ôm cô, đau lòng nói.
Mãi đến giờ phút này anh mới biết mình sợ mất cô như thế nào.
Nếu ba chữ "Anh xin lỗi" có thể vãn hồi được tất cả, anh tình nguyện nói ngàn lần, vạn lần.
Nam Khuê lau nước mắt, cô quay người lại, bình tĩnh nhìn Lục Kiến Thành: "Tôi đã cho anh cơ hội rồi, hết lần này đến lần khác, nhưng khi tôi nhìn anh hết lần này đến lần khác buông bỏ tôi vì Phương Thanh Liên, anh có biết tôi khó chịu thế nào không?"
"Tôi là một con người bình thường, tôi cũng có máu thịt, anh hết lần này đến lần khác bỏ rơi tôi, anh có từng nghĩ tới tôi cũng biết đau không?"
"Anh biết em muốn li hôn với anh là vì Phương Thanh Liên, anh đã đưa cô ấy sang nước ngoài rồi, anh đảm bảo sẽ không bao giờ liên lạc với cô ấy nữa, chúng ta đừng li hôn nữa, có được không?"
Nghe câu nói này, Nam Khuê bỗng nhiên bật cười.
Cô lắc đầu nhìn Lục Kiến Thành, khóe miệng nở ra nụ cười châm chọc: "Anh cho rằng chỉ vì Phương Thanh Liên sao? Không phải..."
"Không phải vì cô ta, làm sao có thể chỉ vì một mình cô ta chứ?"
Lục Kiến Thành sốt ruột hỏi: "Vậy thì vì sao?"
Nam Khuê vươn tay, đặt tay mình lên nơi bụng nhỏ, ánh mắt ôn nhu nói.
"Anh biết không? Ở đây từng có một sinh linh nhỏ đáng yêu, đứa bé nhỏ bé mỏng manh như vậy, nhưng tôi đã nghe được nhịp tim của nó, thậm chí lúc siêu âm tôi còn thấy đứa bé cử động trong bụng tôi, rất đáng yêu."
"Anh có biết tôi yêu đứa bé thế nào không? Tôi nguyện ý hy sinh tất cả để bảo vệ nó, nhưng bây giờ nó không còn nữa rồi..."
"Đứa bé đi rồi, đi rồi, đứa bé không cần tôi nữa."
Nói xong những lời này, Nam Khuê cũng không nhịn được mà khóc nức nở, cả người đều run rẩy hết.