Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng bụng cô đau đến nghẹt thở, nhưng trên khuôn mặt cô vẫn nở một nụ cười hạnh phúc: “Thật sao? Họ thực sự đến rồi sao?”

Vừa dứt lời, cảnh sát mặc đồ bảo hộ, lao đến.

Tốc độ chuyên nghiệp, giải cứu cũng chuyên nghiệp.

Mọi chuyện đã xong rồi, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Nam Khuê đã được cứu ra khỏi chiếc xe đó.

Ngay khi vị cảnh sát đó bế cô lên, điên cuồng chạy ra sau khỏi chiếc xe, một tiếng rất lớn vang lên.

Chiếc xe lập tức nổ tung.

Ngọn lửa rất lớn, bắn thẳng lên bầu trời, thiếu chút nữa thôi đã thiêu chết người.

Những mảnh vỡ của chiếc xe bay tứ tung khắp nơi.

Trái tim của Nam Khuê sụp đổ trước cảnh tượng ấy.

Cô nhìn rất rõ, ngọn lửa đang đuổi theo họ, trái tim cô như thắt lại.

Cũng may cuối cùng, cảnh sát bế cô chạy khỏi vùng nguy hiểm ấy.

Do kiệt sức, vị cảnh sát đó sau khi đến nơi an toàn, lập tức ngã xuống.

May mắn thay, bên cạnh có người lao tới kịp thời đỡ lấy bọn họ.

Sau đó, họ lên xe cảnh sát, tức tốc lao đến bệnh viện gần nhất.

Vì đội mũ, Nam Khuê không thể nhìn thấy người bên trong.

Dù cho cơ thể đau đớn, nhưng cô vẫn muốn tận mắt nhìn thấy vị cảnh sát đã liều mình cứu cô.

“Tôi có thể nhìn mặt anh được không?” Nam Khuê yếu ớt hỏi.

Tuy nhiên, người bên trong đã lắc đầu.

Một chút cũng không muốn bỏ mũ xuống.

Nam Khuê nghĩ, anh ấy chắc là muốn làm việc tốt nhưng không muốn lưu danh.

Dù cho muốn tận mắt nhìn thấy người đó, chính miệng nói lời cảm ơn, nhưng nếu anh ấy đã nhất quyết không muốn lộ mặt, cô làm sao có thể ép buộc người ta được chứ?

Cô mở lời, dù cho cơ thể có đau đến không chịu nổi, vẫn gắng gượng nói: “Tuy rằng không biết mặt anh, nhưng vẫn cảm ơn anh.”

“Thật sự rất cảm ơn anh, nếu như không có anh, tôi và các con có thể đã…”

Nam Khuê mới nói được một nửa, điện thoại của người đàn ông kia vang lên.

Anh ấy lập tức bắt máy, phía bên kia truyền đến một giọng nói gấp gáp: “Tiễn Nam, tình hình ở hiện trường thế nào rồi? Vụ tai nạn này xảy ra ngay trong trung tâm thành phố, ảnh hưởng rất lớn, các cậu nhất định phải tìm mọi cách cứu được thai phụ đó.”

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’

Tiễn Nam?

Thì ra là anh ấy.

Đúng là anh ấy!

Chẳng trách, anh ấy liều mạng ôm lấy cô, liều mạng ôm lấy cô chạy ra ngoài, thậm chí bất chấp cả tính mạng mình.

Cho nên, thai phụ mà vừa nãy người kia nhắc đến, không ai khác, chính là cô, đúng không?

Thực sự không thể nhịn được nữa, Nam Khuê bật khóc như mưa.

Cô đưa tay, muốn cởi chiếc mũ trên đầu anh ấy xuống.

Lúc này, cô thực sự chỉ muốn tận mắt nhìn thấy anh ấy.

Thế nhưng cơ thể cô quá đau rồi, cũng có thể do cô hoàn toàn không có cách nào để tháo chiếc mũ kia xuống.

Nam Khuê loay hoay mãi, cũng chẳng thể tìm được chỗ để bỏ nó ra, nước mắt lại rơi, mỗi lúc một nhiều hơn.

Nhìn thấy dáng vẻ bất lực nhưng vẫn kiên định của cô.

Chu Tiễn Nam cuối cùng cũng bỏ cuộc.

“Để tôi.” Giọng nói trầm thấp vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK