Cả hai cùng nhau đi dạo bên bờ biển.
Lúc đi cũng là lúc ánh hoàng hôn đẹp nhất.
Những đám mây phía chân trời đều bị nhuộm thành màu đỏ hồng, đẹp đến nao lòng khiến người khác không thể rời mắt được.
"Đúng là vô cùng đẹp. Mặc dù tôi đã xem qua ảnh chụp nhưng khi được tận mắt chứng kiến vẫn không tự chủ được mà cảm thấy chấn động."
Hai người vừa đi về phía trước vừa nói chuyện.
Tuy nhiên, vừa mới bước được vài bước, bước chân của Nam Khuê đột nhiên dừng lại.
Cô biết lúc này bản thân đi đến đó nhất định sẽ gặp được anh cùng Chu Hiểu Tinh.
Nhưng cô thực sự không đủ mạnh mẽ để có thể nhìn bọn họ bày tỏ tình cảm trước mặt mình.
“Tiễn Nam, tôi cảm thấy có chút không khỏe.” Nam Khuê đột nhiên muốn lùi bước.
Nhưng Chu Tiễn Nam lại không cho phép điều đó xảy ra.
Anh mở miệng nói: “Khuê Khuê, em có muốn chứng minh một chút không?”
“Sao cơ?”
“Đồ ngốc, trong khoảng thời gian này ở đây đã xảy ra nhiều chuyện quan trọng như vậy sao vẫn không chịu nói cho chúng ta biết, cứ một mình chịu đựng cùng chống đỡ, còn ở trước mặt tôi tỏ ra vui vẻ mà cười nói, chẳng lẽ em không coi tôi là bạn bè tốt hay sao?”
Nam Khuê cúi đầu: “Chính bởi vì coi mọi người là bạn tốt cho nên mới không muốn làm cho mọi người vì tôi mà lo lắng!”
"Hiện giờ tôi đã biết rồi, em cũng không muốn biết hiện tại Cố Mạc Hàn đối với em là có cảm giác gì, có yêu em hay không, có ghen khi em đứng cùng người khác hay không sao?"
Nghĩ đến hình ảnh ngày hôm đó khi cô đi tìm anh, trái tim của Nam Khuê lại nhói đau.
“Anh ấy có lẽ sẽ không để ý đâu, dù sao trong lòng anh ấy cũng chỉ có một mình vị hôn thê của mình mà thôi.”
“Điều đó chưa chắc đã đúng!” Chu Tiễn Nam nói.
Sau đó, anh nói thêm: "Khuê Khuê, tôi là đàn ông, vì vậy tôi hiểu rất rõ những gì mà đàn ông nghĩ trong lòng."
"Cái gọi mà cùng với Chu Hiểu Tinh đính hôn, cái gì là thân phận vị hôn thê, tất cả đều là do một mình Chu Hiểu Tinh tự mình bịa đặt, giữa bọn họ vốn dĩ không có tình cảm gì, trong khoảng thời gian này hai người đã tiếp xúc với nhau, anh ấy chắc chắn đã để ý đến em, đã động tâm với em rồi."
"Chỉ là anh ấy bị ràng buộc bởi thân phận của mình và với tư cách là một người đàn ông, anh ấy có ý thức về trách nhiệm của bản thân. Cũng chính vì lý do đó mà trăm phương ngàn kế kìm nén tình cảm của mình dành cho em, cũng không muốn thừa nhận bản thân đã có tình cảm đối với em."
"Không chỉ vậy, anh ấy còn muốn áp chế bản thân bởi thân phận vị hôn phu của Chu Hiểu Tinh, muốn che chở cùng chăm sóc cho cô ta gấp đôi, đối với cô ta thật tốt. Nhưng tôi tin rằng trong lòng anh ấy chắc chắn có tình cảm đối với em, để ý em."
“Cho nên Khuê Khuê à, sao chúng ta không tự mình tới thử nghiệm một chút!”
Nghe những lời mà Chu Tiễn Nam nói, trong lòng của Nam Khuê cũng bắt đầu nuôi một tia hy vọng.
"Làm thế nào để thử nghiệm đây?"
"Lát nữa chúng ta sẽ qua đó, cố ý cách bọn họ một khoảng thật gần, tôi sẽ cố ý làm ra một chút động tác thân mật với em, để cho người khác hiểu nhầm, em chỉ cần phối hợp với tôi là được."
"Làm như vậy có được không?" Nam Khuê có chút lo lắng.
Chu Tiễn Nam vô cùng kiên quyết nói: “Cứ tin ở tôi!”
Rất nhanh sau đó, Nam Khuê đã ngẩng cao đầu đi về phía hai người bọn họ.