Khi cô ngẩng đầu mới phát hiện Lục Kiến Thành đang nhíu chặt mày, vẻ mặt thống khổ và nhẫn nhịn.
“Vì sao không tránh?” Cô sắc bén hỏi.
Lục Kiến Thành không trả lời mà hỏi lại: “Phát tiết xong rồi?”
Lúc nói chuyện anh đưa tay muốn sờ tóc Nam Khuê, nhưng cô lại không chút lưu tình chút nào mà tránh ra.
Cô không phải sủng vật của anh, lúc muốn dỗ sẽ đưa tay xoa xoa, không muốn dỗ thì vứt bỏ lúc nào cũng được.
“Vẫn tức giận?” Lục Kiến Thành lại lên tiếng.
Nam Khuê xoay người, không để ý đến anh.
Nếu anh muốn ôm, cô lại không thể tránh khỏi, thì mặc kệ, để anh ôm đi.
Lúc Lục Kiến Thành tỉnh lại, trời cũng đã sáng.
Quan trọng hơn nữa là bên cạnh anh không có ai, Nam Khuê căn bản không nằm bên cạnh.
Anh lập tức cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Nam Khuê, nhưng cô đã tắt điện thoại.
Trước khi Nam Khuê ra ngoài đã tắt điện thoại.
Vì hôm nay cô không muốn ai quấy rấy mình, chỉ muốn ở một mình.
Khi đi ngang qua một tiệm bánh gato ở quảng trường, cô đột nhiên nghe thấy có người đang nói khẩu hiệu hạ giá, Nam Khuê vô tình nhìn qua, bây giờ cô mới phát hiện hôm nay là sinh nhật mình.
Đúng vậy, sinh nhật cô.
Ngay cả cô cũng quên cả sinh nhật mình.
Lúc trước, sinh nhật là cô mong chờ nhất trong năm.
Khi đó, dù nhà không giàu, hơn nữa còn thường xuyên nợ nần, nhưng chỉ cần là sinh nhật cô, mẹ nhất định sẽ mua cho cô một chiếc bánh gato nhỏ.
Khi đó cô thích ăn nhất là tôm, mẹ sẽ chuẩn bị cho cô một đĩa tôm lớn, tự mình bóc vỏ giúp cô, còn chuẩn bị cả đồ chấm.
Cho đến bây giờ, mặc dù cô đã nếm qua rất nhiều loại tôm, nhưng vẫn cảm thấy đồ chấm mẹ làm là loại ngon nhất trên thế giới, chỉ tiếc cô không còn ăn được nữa.
Buổi tối, đèn trong nhà đều tắt.
Mẹ mang bánh gato đã thắp nến lên, đội vương miện nhỏ cho cô, để cô thổi tắt nến.
Trước sinh nhật mười bốn tuổi, tất cả ước nguyện trong ngày sinh nhật của cô đều giống nhau: Học tập tốt, để mẹ có khoảng thời gian tốt nhất, thoát khỏi người cha nghiện bài bạc.
Sau mười bốn tuổi, cũng chính là từ năm gặp Lục Kiến Thành, ước nguyện trong sinh nhật của cô nhiều thêm một điều: Cô hi vọng có một ngày có thể gặp lại anh, càng hi vọng có một ngày cô có thể ở cạnh chàng trai tỏa sáng khắp nơi này.
Khi đó cô cẩn thận từng li từng tí.
Cô căn bản không dám tưởng tượng có một ngày cô sẽ kết hôn với anh, sẽ trở thành vợ anh.