Mãi cho đến khi vén màn cửa lên thấy Nam Khuê đang ngồi đó, Lục Kiến Thành mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Dọa chết anh rồi, toàn thân anh đều là mồ hôi lạnh, anh còn nghĩ rằng cô thật sự không ở đây.
“Sao em lại ngồi đây?” Anh tiến đến, dịu dàng hỏi.
Nam Khuê vẫn ngồi trên cửa sổ, im lặng không nói gì.
Cô dựa vào tường, đôi mắt đen nhánh nhìn mặt trăng tròn vành vạnh trên trời, cơ thể đã không còn chút sức nào.
Hơn nữa cô không muốn nói chuyện với anh chút nào.
Lúc này Lục Kiến Thành mới phát hiện quần áo trên người cô rất mỏng manh, gió thổi qua, góc áo lập tức bay lên, căn bản không ngăn được chút gió lạnh nào.
Anh đưa tay lại sờ thì càng thót tim hơn, người cô vô cùng lạnh, gần như không có chút nhiệt độ nào, giống như một tảng băng vậy.
Lục Kiến Thành không chút do dự, cúi người trực tiếp bế cô lên, sau đó đặt cô xuống giường đắp chăn lại.
Dưới ánh đèn, anh mới phát hiện toàn thân cô lạnh đến mức nào, khuôn mặt trắng nhỏ lúc này tái nhợt không còn chút tia máu, xung quanh đều trắng nhưng giữa mặt lại lạnh đến mức đỏ ửng.
Tay cô gầy yếu đến mức dường như chỉ còn mình xương, lạnh giống như mới lấy ra từ tủ lạnh vậy.
“Vì sao không mặc thêm quần áo?” Lục Kiến Thành có chút tức giận.
Sao cô có thể không yêu thương bản thân mình như vậy chứ?
Cô có biết cô để bản thân bị lạnh thì người đau sẽ là anh không?
“…”
Nam Khuê nhìn anh một cái, vùi cơ thể xinh xắn nhỏ nhắn vào trong chăn, không để ý đến anh.
“Cơm cả ngày hôm nay, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối em đều không ăn?” Anh cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình.
Đôi mắt bình tĩnh không chút rung động của Nam Khuê chớp một cái, cô nhẹ nhàng đáp: “Ừm!”
“Vì sao không ăn?”
“Không đói.” Cô nói.
Sao Lục Kiến Thành lại không biết đây là cớ cô tùy tiện nói ra chứ, nhưng anh lại không có cách nào khác cả.
Anh đưa tay sờ tay Nam Khuê, phát hiện tay cô vẫn lạnh buốt, vẫn giống với nhiệt độ ban nãy, không có chút ấm áp nào.
“Sao vẫn lạnh như vậy?”
Nói xong anh đặt bàn tay nhỏ nhắn của Nam Khuê vào bàn tay to lớn của mình, cẩn thận xoa nắn từng chút một.
Đồng thời nói với người hầu: “Nói người ở phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn thanh đạm, chuẩn bị một món canh ngọt.”
Anh có để ý, mỗi khi tâm trạng cô không tốt, cô thường ăn chút canh ngọt.
“Không cần chuẩn bị.” Cuối cùng mí mắt Nam Khuê cũng động đậy, cô nói.
Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn cô, cô lạnh nhạt giải thích: “Tôi không muốn ăn.”
“Lập tức chuẩn bị.”
Lục Kiến Thành như không nghe thấy cô nói gì, vẫn nói như cũ.
Xoa nhẹ một lúc mới cảm thấy tay cô ấm lên, sự lo lắng trong lòng anh mới hạ xuống được một chút.
“Người thế nào? Ấm chứ?” Anh hỏi.
“Vẫn được.” Nam Khuê nói.
Lục Kiến Thành đưa tay vào trong chăn, nửa tin nửa ngờ kiểm tra nhiệt độ trên người cô.
Vừa đụng vào người cô, anh lập tức mở điều hòa trong phòng lên, sau đó cởi áo khoác, trực tiếp vào chăn nằm, ôm cả người cô vào trong ngực.
Anh cảm thấy chỉ có dùng cách này để sưởi ấm mới là nhanh nhất.
“Anh làm gì vậy?”
Thấy anh vào chăn, Nam Khuê theo phản xạ lùi về sau, cả người giống như chim sợ cành cong, bị dọa đến mặt trắng bệch.
“Ủ ấm cho em.”
Lục Kiến Thành nhìn cô, ánh mắt cưng chiều, giọng nói dịu dàng không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như không phải bản thân đã trải qua nhiều chuyện như vậy thì thiếu chút nữa cô đã chìm đắm vào những thứ này.
Nhưng lần này cô sẽ không như vậy nữa.
“Không cần, tự tôi cũng có thể làm ấm được.” Nam Khuê không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối.
“Nếu như tự em có thể ấm lên thì cũng sẽ không lâu như vậy, Nam Khuê, đừng bướng bỉnh.”
Dứt lời, Lục Kiến Thành vẫn bá đạo ôm cô vào trong ngực, sau đó vòng tay qua người cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa sau lưng mềm mại của cô.
Làm đồng thời hai cách, cơ thể Nam Khuê nhanh chóng trở nên ấm áp.
Sắc mặt cô cũng hồng hơn, làn da trở nên hồng hào hơn, không còn trắng bệch như lúc trước.
Nhưng tay chân cô vẫn lạnh buốt như cũ.
Lúc chạm vào hai chân cô, Lục Kiến Thành nhíu chặt mày, nhớ lại lúc anh bế cô từ cửa sổ xuống, đôi chân nhỏ của cô để trần, cái gì cũng không đi.
Nhớ đến cảnh mấy ngày trước cô bị mảnh thủy tinh đâm bị thương, Lục Kiến Thành lập tức khẩn trương: “Chân em còn đau không?”
Nam Khuê lắc đầu: “Rất tốt, không đau.”
Cô nói dối.
Đương nhiên đau!
Bị nhiều mảnh thủy tin đâm như vậy, vết thương lại sâu như vậy, mới qua mấy ngày, cô đương nhiên rất đau.
Nhưng cô đã không muốn thể hiện sự yếu đuối, sự bất lực, sự đáng thương của mình ra trước mặt anh nữa.
Có người đau sẽ là một bảo bối.
Cũng có người đau thì chỉ là một trò cười.
Từ nay về sau, cô không muốn biến bản thân mình thành một trò cười nữa.
Lúc này điện thoại của Lục Kiến Thành vang lên, là Phương Thanh Liên gọi tới.
Vừa nhận máy đã nghe được tiếng khóc sướt mướt đau lòng của cô ta: “Kiến Thành, cuối cùng anh cũng nhận điện thoại rồi, anh có biết mấy ngày nay vì không liên hệ được với anh mà em hoảng đến mức nào không?”
“Anh đã nói với Lâm Tiêu rồi, cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho em.”
“Em không muốn, người em muốn là anh, em không muốn Lâm Tiêu. Kiến Thành, chẳng lẽ anh thật sự nhẫn tâm như vậy, thật sự muốn bỏ em lại một mình sao? Em đã phẫu thuật xong được mấy ngày nhưng anh không đến thăm em lần nào cả.”
“Anh có biết em nhớ anh thế nào không? Những ngày này em đều ngày nhớ đêm mong, mỗi khi tỉnh dậy đều sẽ cầu nguyện anh có thể đến gặp em.”
“Kiến Thành, van xin anh, đừng đối xử với em như vậy, anh đừng tàn nhẫn với em như vậy được không?”
Nam Khuê vô tình nghe được những lời này, cô cũng không có hứng thú muốn nghe.
Nhưng có lẽ do hai người cách nhau quá gần, cũng có thể do trong phòng quá yên ắng nên cô có thể nghe rõ từng câu một.
Phương Thanh Liên đã phẫu thuật xong nhiều ngày mà một lần anh cũng không đến thăm sao?
Sao có thể chứ?
Nam Khuê không tin chuyện này chút nào, anh luôn xem Phương Thanh Liên như bảo bối, sao có thể để cô ta ở bệnh viện một mình được?
“Lúc tay em được phẫu thuật, Lâm Tiêu đã nói với anh rồi.” Lục Kiến Thành nói: “Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, mấy ngày nữa sẽ khôi phục như cũ, xem ra em cũng đã khôi phục ổn định rồi.”
“Thu dọn hành lí, sáng mai anh sẽ nói Lâm Tiêu đến đón em.”
“Kiến Thành, anh nói thật sao, anh thật sự để Lâm Tiêu đến đón em sao?” Phương Thanh Liên mừng rỡ.
“Ừm.”
Nghe lời này, Phương Thanh Liên lập tức vô cùng hưng phấn, cô ta vô cùng vui vẻ.
Nam Khuê nắm chặt tay, trái tim lạnh thêm, quả nhiên, anh đã không thể chờ đợi được rồi.
“Lục Kiến Thành, tôi còn chưa đi khỏi đây đâu? Nếu như anh không đợi được nữa thì kí đơn đi, chờ chúng ta ly hôn rồi muốn làm gì thì làm.” Nam Khuê tức giận nhìn anh.
Cho dù muốn đi cũng là do cô từ bỏ, do cô chủ động rời khỏi nơi này mà không phải vì Phương Thanh Liên đến còn cô bị ép rời đi.
“Anh đừng có quá đáng, rốt cuộc anh muốn bắt nạt tôi đến lúc nào?”
Nam Khuê càng nói càng cảm thấy uất ức.
Trái tim đau nhói, nước mắt lại tuôn rơi.
Lục Kiến Thành không nói câu nào, anh đưa tay, vô cùng kiên nhẫn lau sạch nước mắt của cô, từ đầu đến cuối đều không giải thích.
Ở đầu dây bên kia, Phương Thanh Liên vui vẻ đến chết rồi.
Nhất là khi nghe thấy giọng nói tức giận của Nam Khuê, cô ta càng vui vẻ hơn.
Cô ta ngóng trông trời nhanh sáng, mấy năm nay cô ta chờ đợi và chịu đựng, cô ta còn nghĩ cuối cùng mình cũng được nở mày nở mặt, cuối cùng cũng được lên làm chính thức.
Quá tốt rồi, từ hôm nay trở đi, cô ta đã được những gì mình mong muốn, quang minh chính đại vào nhà Kiến Thành ở.
Cô ta thật vui.
Nhưng lúc Phương Thanh Liên đang hưng phấn khoa tay múa chân thì Lục Kiến Thành lại hoàn toàn đưa cô ta trở về hiện thực: “Lâm Tiêu sẽ đưa em ra nước ngoài, từ nay về sau, đừng quay về nữa, anh cũng sẽ xóa hết tất cả liên lạc của em.”