Nhìn bánh bao hấp trong tay, hốc mắt Nam Khuê chợt ê ẩm. Bánh vẫn còn nóng, đặt ở trong tay khiến cô thấy ấm áp cả người.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nhận được bất cứ ấm áp nào từ cha. Chữ cha này đối với cô cũng chỉ là xưng hô mà cô bất đắc dĩ phải gọi mà thôi, không còn chút ý nghĩa nào khác nữa.
Tuy nhiên khi tình thương gia đình chợt ập đến, cô cảm thấy mình cũng chỉ là một đứa trẻ, mong chờ tình cha dịu dàng như bao người khác mà thôi.
Cô không đòi hỏi bất cứ thứ gì, chỉ cần là chiếc bánh bao nhỏ này cũng đủ làm cô mãn nguyện rồi.
Vành mắt cô đỏ lên. Nam Khuê hít một hơi, đưa bánh bỏ vào miệng ăn.
Thật là thơm, vẫn là mùi vị giống hệt như lúc nhỏ.
Thấy cô ăn một miếng, Đỗ Quốc Khôn lập tức sán gần lại cạnh cô, thận trọng hỏi: “Nhóc con, thế nào? Có ngon không?”
“Cũng được.”
“Được được được, vậy con ăn thêm vài cái đi.”
Nam Khuê lại ăn thêm mấy cái nữa, thế nhưng khi ăn được một nửa, đột nhiên Đỗ Quốc Khôn nói: “Nhóc con, nếu như con còn nhận người cha này thì giúp cha lần này đi, cha thật sự đi vào bước đường cùng rồi.”
Nghe đến những lời này, tất cả động tác Nam Khuê đều ngừng lại.
Muốn nhờ vả?
Ha, ông ta lại bắt đầu rồi. Hoá ra người ngây thơ vẫn là cô.
“Thế nên, hôm nay ông cố ý mua bánh bao này cho tôi không phải vì bù đắp tình cha gì cả, chỉ là vì muốn đạt được mục đích của ông thôi, làm tôi mềm lòng, muốn tôi cho ông chút tiền chứ gì?”
“Nhóc con, con cũng không thể nói như vậy, dù gì cha cũng là cha của con, mua đồ ăn sáng cho con không phải rất bình thường sao?”
“Bình thường?” Nam Khuê cười lạnh: “Thân là một người cha, tôi sống hơn hai mươi năm, ông chỉ từng mua cho đồ ăn sáng cho tôi đúng một lần, ông thấy bình thường sao? Đỗ Quốc Khôn, ai cũng có thể nói hai chữ này, nhưng ông không xứng.”
“Muốn tiền đúng không, được thôi, lần này ông lại muốn bao nhiêu?”
Đỗ Quốc Khôn vừa nghe, hai mắt lập tức sáng lên, ông ta đưa một ngón tay lên.
“Mười vạn?” Nam Khuê hỏi.
Ông ta lắc đầu, thận trọng lên tiếng: “Là một trăm vạn.”
“Ha…” Nam Khuê cười nhạo, trực tiếp ném chiếc bánh bao trong tay vào thùng rác bên cạnh, rồi nói: “Đỗ Quốc Khôn, ông nghe rõ đây, đừng nói đến 100 vạn hay 10 vạn, đến 1 vạn tôi cũng không có.”
Nghe thấy Nam Khuê từ chối, sắc mặt Đỗ Quốc Khôn lập tức xấu đi.
“Nhóc con, không cần biết thế nào cha cũng là cha của con, lẽ nào con thật sự muốn bỏ mặc cha không quan tâm sao?”
“Lần nào cũng là câu này? Đỗ Quốc Khôn, ông tự hỏi lại mình xem, ông đã từng thực hiện trách nhiệm của một người cha hay sao? Có lần nào ông tới tìm tôi mà không phải vì tiền hay không? Hả…?” Nam Khuê nhịn không được mà hét lên.
“Nhóc con, cha biết là cha nợ con, nhưng từ lúc ông già Lục gia kia đón con đi, mỗi ngày đều cho con ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống của con sung sướng thoải mái như vậy, người làm cha như cha không có bản lĩnh gì, cũng không cho con được cuộc sống giàu sang như vậy đâu!”
“Thứ tôi cần là tiền hay sao? Thứ tôi muốn là tình yêu thương của cha, ông có hiểu không?” Càng nói, Nam Khuê càng tức giận.
“Cha biết, nhưng mà cha đã nghèo thành cái dạng gì rồi, nếu như cha đón con về con cũng chỉ có thể cùng cha sống cực khổ qua ngày mà thôi.”
“Sống cực khổ thì sống cực khổ, dù cho khổ thì tôi cũng vui vẻ.” hét xong, cô bước nhanh về phía trước không một chút do dự.
Đỗ Quốc Khôn lại chạy theo, Nam Khuê thừa cơ nhanh chóng leo lên taxi rồi rời đi. Nhưng mà cô không ngờ được, lần này, Đỗ Quốc Khôn quyết tâm muốn tìm tới cô.
Vừa đến bệnh viện không bao lâu, đột nhiên cô y tá ở quầy tiếp tân vội vàng chạy tới: “Nam Khuê, bàn bác sĩ có một người đàn ông trung niên đang làm ầm ĩ lên muốn tìm cô, nói là cha của cô, nhất định phải gặp được cô mới chịu.”
“Xin lỗi phiền phức cho cô rồi, tôi sẽ qua đó ngay.”
Nam Khuê xin nghỉ một lúc rồi lập tức đi qua đó. Khi cô nhìn thấy Đỗ Quốc Khôn, cô trực tiếp kéo ông ta đi.
Đến khi tới một khu trống, xung quanh không có một ai, Nam Khuê mới nhìn ông ta với vẻ tức giận: “Đỗ Quốc Khôn, rốt cuộc ông muốn làm gì?”
“Tôi đã nói rồi, nếu như ông muốn tiền thì một đồng tôi cũng không có chứ đừng nói là 100 vạn.”
Đỗ Quốc Khôn cười lấy lòng: “Khuê Khuê, cha biết là con không có, nhưng chàng rể Lục Kiến Thành của cha có đó, chỉ là 100 vạn mà thôi, đối với cậu ta mà nói chừng đó cũng chẳng đáng là gì, cậu ta bố thí cho cha một chút là được rồi.”
Ha? Lại muốn nhắm đến Lục Kiến Thành.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Không cần biết là tiền của ai, tôi cũng sẽ không cho ông một đồng nào đâu, ông đừng có nằm mơ.”
“Nam Khuê, cái con nhóc chết tiệt này, rốt cuộc mày có còn lương tâm hay không, mày biết tình hình của tao bây giờ đang như thế nào không? Tao nợ người ta 100 vạn, người ta nói rồi, nếu như trong hai ngày không trả thì sẽ cắt của tao một cánh tay với một cái chân.”
“Vậy thì cắt đi.” Nam Khuê nói không chút chần chừ nào.
Đỗ Quốc Khôn lập tức điên lên, nghiến chặt răng chửi ầm ầm: “Cái đồ không có lương tâm, đến cha ruột của mình cũng không cứu, rốt cuộc thì tim của mày được làm từ cái gì thế? Sao lại độc ác tới như vậy?”
“Tôi nói lại một lần nữa, tôi không có tiền, một đồng cũng không có, ông đừng đến tìm tôi nữa.”
“Được thôi!” Đỗ Quốc Khôn nghiến răng: “Vậy tao sẽ đi tìm con rể ngoan của tao vậy, chỉ là 100 vạn thôi, chút tiền mọn, chỗ cậu ta có đầy.”
“Đỗ Quốc Khôn, sao ông lại vô liêm sỉ tới vậy? Dựa vào cái gì mà Kiến Thành phải đưa tiền cho ông? Ông còn mặt mũi muốn xin tiền anh ấy? Anh ấy giúp đỡ ông như thế là quá đủ rồi.”
“Dựa vào cái gì?” Đỗ Quốc Khôn cười lạnh: “Thì dựa vào việc cậu ta là con rể của tao, tao không có con trai, để cậu ta trả chút tiền này không phải lẽ hiển nhiên hay sao?”
Nam Khuê nhìn ông ta, không nhẫn nhịn được nữa: “Ông đi tìm anh ấy cũng vô dụng, chúng tôi đã ly hôn rồi.”
Đỗ Quốc Khôn vừa nghe đột nhiên dừng bước, sau đó nhanh chóng quay người lại, nghi hoặc nhìn Nam Khuê: “Con nhóc chết tiệt, mày nói cái gì? Mày nói lại lần nữa?”
“Ly hôn? Chúng mày ly hôn lúc nào?”
“Cái này ông không cần phải biết, ông chỉ cần biết chúng tôi đã ly hôn rồi. Thế nên anh ấy sẽ không, cũng thể đưa tiền cho ông được, ông nên dẹp bỏ ý nghĩ này đi.”
Những lời của Nam Khuê nói đối với Đỗ Quốc Khôn giống như sét đánh ngang tai vậy. Ông ta đứng ngẩn người ra ở đó, qua một lúc mới phản ứng lại.
“Nam Khuê, tao không cần biết bây giờ mày và Lục Kiến Thành đang có quan hệ gì, ông đây chỉ có một yêu cầu, 100 vạn, tao nhất định phải nhận được trước ngày mai.”
“Không thể nào.” Nam Khuê dứt khoát từ chối.
Đỗ Quốc Khôn cười lạnh: “Có những chuyện ông đây vẫn luôn chưa nói cho mày, chính là muốn kiếm chác chút lợi ích từ Lục Kiến Thành, được thôi, bây giờ nếu như đã không thể lấy tiền từ chỗ cậu ta rồi, vậy thì cũng không còn quan trọng nữa.”
“Nếu như mày đã muốn cánh tay với chân của ông đây rồi, không niệm chút tình cha con gì thì tao cũng không có gì phải giấu nữa, có biết vì sao mẹ mày xinh đẹp như vậy là gả cho một tên nghiện rượu với cờ bạc như tao không? Có biết vì sao từ trước đến giờ tao lại không ưa mày không?”
Nghe được những lời này, lồng ngực Nam Khuê phập phồng dữ dội. Cô vẫn luôn cảm thấy như thể có một sự thật khủng khiếp nào đó sắp được tiết lộ.
“Tại sao?” Giọng cô run run.
“Bởi vì khi bà mẹ đĩ thoã của mày gả cho ông đây thì đã to bụng rồi, đã có thứ nghiệt chủng như mày rồi, không có ai muốn lấy bà ta, chính bà ta đã khóc lóc van nài tao cưới lấy bà ta.”