Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Yết hầu Trần Tranh nhấp nhô, trái tim cảm thấy ấm áp.  

 

Đến phòng ngủ Nam Khuê mới phát hiện hai đứa nhỏ đã ngủ, chắc là dì Chu dỗ hai bé ngủ.  

 

Cô cởi áo khoác trên người ra, chuẩn bị vào tắm nước nóng.  

 

Lúc cầm áo khoác, hai tay cô giữ mãi không muốn buông ra.  

 

Nhưng dù có nhớ thì đây cũng chỉ là một chiếc áo khoác.  

 

Nếu như có thể, cô hi vọng ở bên cạnh cô lúc này là người chứ không phải một món quần áo.  

 

Cô muốn là anh, là anh ở bên cạnh cô!  

 

Nam Khuê cầm áo khoác, nước mắt đột nhiên tuôn rơi.  

 

Lúc này Tiểu Tư Mặc đột nhiên xuống giường, sau đó đi chân trần đến cạnh Nam Khuê.  

 

Cậu bé ôm chặt lấy cô, đồng thời mềm mại hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại khóc?"  

 

Nhìn áo của Lục Kiến Thành, bé lại hỏi: "Có phải mẹ nhớ cha không, con cũng nhớ cha."  

 

Nam Khuê đau lòng xoa đầu bé, sau đó ôm bé vào lòng.  

 

Một lúc lâu sau, sau khi tâm trạng bình phục, cô hỏi: "Sao Tư Mặc lại dậy rồi?"  

 

"Con khát nước, con muốn uống nước."  

 

"Được, vậy con chờ một chút, mẹ lấy nước cho con."  

 

Tiểu Tư Mặc lắc đầu nói: "Không cần đâu mẹ, mẹ có em gái nên không tiện, con tự đi rót là được rồi."  

 

"Được, vậy Tư Mặc cẩn thận, uống nước xong lên giường ngủ tiếp nhé, mẹ tắm xong sẽ ngủ với các con."  

 

"Vâng, mẹ, lúc mẹ tắm phải cẩn thận, đừng ngã đó nha!" Tiểu Tư Mặc cẩn thận dặn dò.  

 

Ngày hôm sau khi Nam Khuê vừa tỉnh lại.  

 

Đột nhiên Tư Mặc và Niệm Khanh lại gần, mỗi bé hôn lên mặt cô một cái.  

 

Nam Khuê không kịp phản ứng, ngây người nhìn hai bé.  

 

"Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!"  

 

Hai đứa nhỏ đồng thanh nói.  

 

Lúc này Nam Khuê mới phản ứng kịp, hóa ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, hôm nay đã là sinh nhật của cô.  

 

Nếu như không có hai bé nhắc nhở thì chắc chắn cô đã quên mất.  

 

Nói thật cô căn bản không có tâm trạng tổ chức sinh nhật.  

 

Nhưng Niệm Khanh và Tư Mặc lại kéo cô đến trước tủ quần áo.  

 

Ngón tay trắng nõn của Tiểu Niệm Khanh đảo qua ngăn tủ, sau đó lấy một chiếc váy ra: "Mẹ, mẹ mau nhìn đi, đây là váy con chọn cho mẹ đó, mẹ có thích không?"  

 

Kiểu dáng chiếc váy rất đẹp, màu vàng nhạt, phần eo thoải mái, cho dù cô có mang bụng bầu lớn cũng không thấy béo chút nào.  

 

"Mẹ, mẹ mau đi thay quần áo đi, con và em trai chờ mẹ ở ngoài."  

 

Tiểu Tư Mặc đưa váy cho Nam Khuê, sau đó thúc giục cô vào phòng thay quần áo.  

 

Thay xong quần áo, Nam Khuê nhìn bản thân trong gương.  

 

Dù sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng cô vẫn cố gắng nở một nụ cười thật tươi.  

 

"Niệm Khanh, Tư Mặc, mẹ thay xong rồi, hai đứa nhìn xem!"  

 

Hai bạn nhỏ nghe thấy vậy thì lập tức xoay người.  



Khi nhìn thấy Nam Khuê, hai đứa bé cười khen ngợi: "Oa! Mẹ thật xinh đẹp, bộ váy này rất hợp với mẹ!" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK