“Ồ.” Mộc Uyển gật đầu, ánh mắt có phần mất mát, nhưng ngay sau đó lại rực sáng trở lại: “Cô Nam Khuê đúng không, nếu cô không ngại thì cứ ở phòng khách uống cốc trà đã, để tôi bảo người lên gọi Tiễn Nam."
Nam Khuê không biết từ chối như thế nào, chỉ có thể gật đầu một cái, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh.
"Cô Nam Khuê, không cần câu nệ đâu, cô thích uống loại trà nào, để tôi bảo người chuẩn bị."
"Vâng cô, trà hoa cúc là được ạ."
Mộc Uyển gật đầu, lập tức nhìn về phía quản gia: "Đi pha một tách trà hoa cúc cho Cô Nam Khuê."
"Cô ơi, cảm ơn cô, làm phiền cô rồi."
Nhân cơ hội này, Chu Phượng Kiều đã nhanh chóng chạy lên lầu.
Vì đang vội nên cô không gõ cửa, cô vừa đẩy cửa vào, đồng thời hét lên: "Anh..."
Vừa dứt lời, cô phát hiện anh trai mình đang thay áo sơ mi, cúc áo vẫn chưa được cài.
Trong lòng thầm thấy không ổn, cô lập tức xoay người lại.
Anh trai cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không ai được phép nhìn anh ấy thay quần áo, ngay cả khi quần áo đã được thay nhưng chưa cài cúc cẩn thận, nghiêm chỉnh thì cũng không được nhìn.
Cô ấy đã từng kêu ca với mẹ và chị gái không dưới vài lần.
Chị cả chỉ vào đầu cô: "Chu Phượng Kiều, lòng dạ em cũng hẹp hòi quá đấy, nó muốn để cơ thể mình cho vợ tương lai xem thôi, giữ thân như ngọc vì vợ tương lai, em ghen gì chứ?"
"Haizz, dáng người anh trai mình đẹp như vậy, em cũng không làm gì cả, chỉ muốn thưởng thức chút thôi."
"Đi mà thưởng thức cơ thể của chồng em ấy."
"Cũng đúng, sau này em nhất định sẽ tìm được người đẹp trai hơn anh trai, dáng người cũng đẹp hơn anh ấy, hừ."
Đang suy nghĩ miên man thì một giọng nói vang lên sau lưng.
"Lỗ mãng hấp tấp vào cũng không gõ cửa, may ở trong này là anh, nếu là những người khác thì làm sao bây giờ?" Chu Tiễn Nam đã cài xong nút áo cuối cùng.
Chu Phượng Kiều xoay người, lè lưỡi, ranh ma nói: "Anh, lần này em không cố ý, em quá sốt ruột thôi, hoàn toàn là vì anh nên em mới đột nhiên xông vào."
“Vì anh?” Chu Tiễn Nam nhướng mày: “Chuyện gì?”
"Cái đó, cái ngày trên đỉnh núi... cô gái anh đón ở trên đỉnh núi, chính là..." Có lẽ là do quá sốt ruột, Chu Phượng Kiều mãi vẫn chưa nói rõ ràng được.
“Ý em là Nam Khuê đang ở đây?” Chu Tiễn Nam phản ứng rất nhanh.
Chu Phượng Kiều lập tức gật đầu: "Đúng, đúng, là cô gái đó, cô ấy đến nhà chúng ta, nói là đến thăm anh, mẹ đang mời cô ấy uống trà ở phòng khách, anh, anh không nhìn thấy vẻ mặt của mẹ lúc đó đâu, hận không thể…… ”
Lời còn chưa nói xong, Chu Tiễn Nam đã sải bước xuống tầng.
Chu Phượng Kiều nhìn bộ dáng vội càng của anh trai, không khỏi cảm thán: "Hừ, còn nói không thích cô gái nào, đúng là chết vì sĩ diện."
Cô muốn xem về sau anh ấy có vợ, anh ấy có giữ bộ dạng lạnh như băng như vậy nữa không.
Chu Tiễn Nam vừa nước trên cầu thang đã thấy Nam Khuê đang ngồi trong phòng khách uống trà cùng Mộc Uyển.
Nụ cười của Mộc Uyển rất dịu dàng, từ khi Nam Khuê bước vào cửa, trên mặt bà vẫn không ngừng nở nụ cười.
"Nam Khuê à, đúng lúc trưa rồi, cháu thích ăn món gì có thể nói với cô, cô làm cho cháu ăn, cháu ở lại đây ăn một bữa cơm."
Nam Khuê lập tức thụ sủng nhược kinh, cô không đành lòng cự tuyệt bà ấy, nhất là bà ấy có vẻ rất quý cô.
Đúng lúc này, Chu Tiễn Nam đi đến phía sau cô, anh ấy lấy chén trà trong tay cô nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Sau đó nhìn về phía Mộc Uyền: "Mẹ, con đưa cô ấy đi đây, mẹ cứ uống trà đi."
Vừa dứt lời, anh ấy lập tức nắm lấy tay Nam Khuê đưa lên tầng hai.