Trong nháy mắt tấm lưng Lục Kiến Thành cứng đờ lại. Anh chớp chớp mắt rồi quay người lại, ôm chặt Nam Khuê vào lòng. Anh dựa cằm lên đầu cô, ngón tay khẽ vuốt sợi tóc cô: “Được, anh tin em.”
“Thật sao?” Nam Khuê lộ ra nụ cười, như trút được gánh nặng nhìn anh.
“Ừm, chỉ cần là Khuê Khuê nói, anh đều tin.” Anh gật đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Lúc này anh thấy trong lòng cực kỳ yên ổn, bình tĩnh.
Bây giờ chỉ cần cô vẫn ở đây bên cạnh anh là đủ rồi. Còn về từng xảy ra chuyện gì, trải qua chuyện gì đều không quan trọng nữa, anh cũng không muốn tính toán nữa.
Người anh cần là cô.
Nhiệt độ trong phòng tắm tăng cao lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khuê đỏ bừng lên, trông giống như một loại trái cây tươi ngon, khiến người ta nhịn không được mà muốn ngắt lấy.
Giọng nói của Lục Kiến Thành cũng trở nên trầm thấpp khàn khàn: “Nhiệt độ tăng lên rồi, mau tắm đi.”
Nói rồi anh buông tay Nam Khuê ra, chuẩn bị đi ra ngoài.
Thế nhưng Nam Khuê lại giống như không nghe thấy, cô không chỉ không buông tay ra, ngược lại còn ôm chặt lấy anh hơn.
“Kiến Thành, nếu như… em muốn tắm cùng anh thì sao!”
Sau khi nói xong, không kí bên trong như ngừng lại trong nháy mắt vậy.
Một giây, hai giây…
Qua mấy giây không nghe thấy Lục Kiến Thành trả lời, cả người Nam Khuê đều quýnh cả lên.
Cho đến lúc cô buông cánh tay mình ra, chuẩn bị lùi về sau thì đột nhiên Lục Kiến Thành lại quay người lại, đặt nụ hôn như núi lửa đang phun trào, điên cuồng nóng rực xuống môi cô.
Nam Khuê không ngờ được anh sẽ nóng bỏng như vậy, chút nữa là bị doạ sợ rồi, khiến cả người trở tay không kịp.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Khuê Khuê, lần này là do tự em nói, anh không muốn ép buộc em.” Lục Kiến Thành ôm lấy cô, hai mắt hiện vằn máu đỏ bừng.
Nam Khuê đưa tay ra, cô dùng tất cả dũng khí của mình.
Dũng cảm, kiên định ôm ấy cổ anh, nghiêm túc trả lời: “Đúng, là tự em nói, là em bằng lòng.”
“Kiến Thành, em cam tâm tình nguyện.”
“Lần này em muốn đem tất cả mọi thứ của mình cho anh, được không?” Nói rồi nước mắt cô nhịn không được mà rơi xuống.
“Được.” Lục Kiến Thành cúi đầu dịu dàng từng chút một hôn xuống hôn nước mắt của cô, đồng thời ôm cô đi về phòng tắm.
Lúc Nam Khuê tỉnh lại là đang ở trên giường. Toàn thân cô đều bủn rủn không có chút sức nào, cả người giống như một vũng nước vậy, động một cái giống như sắp tan ra vậy.
Vừa mở mắt ra, lúc này Lục Kiến Thành bưng sữa bò tới. Nam Khuê thấy là sữa bò nóng, cô cầm ly lên ngoan ngoãn uống hết.
Sau khi uống xong, cô đưa ly cho Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành nhận lấy rồi để ở một bên. Sau đó anh đưa tay ra cuốn Nam Khuê vào chăn một vòng rồi ôm vào lòng mình.
“Khuê Khuê…” Anh nhẹ nhàng gọi tên bên tai cô.
“Vâng.” Cô cũng nhẹ nhàng trả lời.