Người đàn ông kia nghe xong thì hơi sửng sốt.
Sau đó anh ta lập tức ha ha cười lớn: “Đỗ Quốc Khôn, dựa vào ông? Tổng giám đốc Lục thị là con rể của ông sao, ha ha, ông đúng là có can đảm chém gió.”
“Sao ông không nói tổng thống Mỹ là con rể ông luôn đi?” Người đàn ông kia đánh một cái lên đầu Đỗ Quốc Khôn.
Đỗ Quốc Khôn càng sốt ruột hơn, vội vàng nhìn Nam Khuê: “Khuê Khuê, con mau giải thích đi, con biết bọn họ muốn mang con đi đâu không?”
“Đi đâu?”
“Bọn họ muốn mang con bán cho hộp đêm để phục vụ đàn ông.” Đỗ Quốc Khôn cắn răng nói.
Nam Khuê đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được mà nhìn về phía người đàn ông kia: “Làm vậy là trái pháp luật, mấy người không có quyền mua bán sự tự do của tôi, càng không thể ép buộc tôi.”
Người đàn ông kia nhìn cô một cái, vẻ mặt vô cùng châm chọc.
Lúc này Đỗ Quốc Khôn kéo cánh tay người đàn ông lại, đồng thời lấy điện thoại ra gọi điện cho Lục Kiến Thành.
“Alo…”
Thấy người gọi là Đỗ Quốc Khôn, giọng Lục Kiến Thành vô cùng lạnh lùng.
“Con rể, cha là cha vợ con.” Đỗ Quốc Khôn khách khí nói.
“Có chuyện gì?”
Thấy Lục Kiến Thành không phủ nhận, người đàn ông thả lỏng tay Nam Khuê, hứng thú nghe.
Trong lòng càng nghi ngờ hơn: Chẳng lẽ tổng giám đốc Lục thị thật sự là con rể của Đỗ Quốc Khôn?
“Kiến Thành, chuyện là… cha nợ tiền, bọn họ bắt cha trả tiền, còn nói nếu không trả sẽ chém đứt…”
Đỗ Quốc Khôn còn chưa nói hết đã bị Lục Kiến Thành cắt lời: “Chuyện đó không liên quan đến tôi.”
Ngay lúc anh đang chuẩn bị cúp máy, Đỗ Kiến Quốc lập tức nói: “Bọn họ bắt Khuê Khuê, bắt chúng ta phải trả tiền.”
“Mấy người đang ở đâu?” Lục Kiến Thành lập tức đứng dậy.
“Nói cho tôi biết địa chỉ.”
Nhận được địa chỉ, Lục Kiến Thành nhanh chóng cầm áo khoác đi ra ngoài.
Trên xe, sắc mặt Lục Kiến Thành lạnh đến mức muốn đóng băng người khác, anh nhếch môi, không nói một lời, không khí xung quanh lạnh một cách dọa người, khuôn mặt điển trai lúc này chỉ có thể dùng hai chữ âm trầm để hình dung.
Anh ngược lại muốn xe những người nào to gan như vậy, vậy mà dám bắt vợ Lục Kiến Thành anh để áp chế anh.
Đúng là chán sống.
20 phút sau.
Lúc Nam Khuê nhìn thấy Lục Kiến Thành, cô còn cho rằng mình bị ảo giác.
“Nam Khuê.”
“Kiến Thành.”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Nam Khuê vui mừng chạy về phía Lục Kiến Thành.
Nhưng mới đi được hai bước đã bị đám người kia ngăn lại.
“Tránh ra.”
Giọng nói của Lục Kiến Thành lạnh đến mức có thể dọa chết người.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng khiếp người.
Người đàn ông cản Nam Khuê lại run lên một cái, ngoan ngoãn nhường đường.
Một giây sau, Nam Khuê được Lục Kiến Thành ôm vào trong ngực.
Mãi cho đến khi ôm anh, nghe nhịp tim của anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, Nam Khuê mới tin tất cả mọi chuyện đều là sự thật.
Anh thật sự đã đến.
“Sợ sao?” Lục Kiến Thành vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hỏi.
Nam Khuê cúi đầu, ôm anh chặt hơn một chút.
Mãi cho đến khi an ủi Nam Khuê xong, Lục Kiến Thành cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng dụ dỗ: “Đi lên xe chờ anh, ở đây để anh xử lí.”
“Em không muốn đi, em ở cạnh nhìn không được sao? Đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến mọi người.”
Trong lòng cô cuối cùng vẫn rất lo lắng.
Không phải vì cô lo lắng cho Đỗ Quốc Khôn, mà trước khi mẹ qua đời đã ngàn vạn lần khẩn cầu cô, mặc dù hận người cha này, nhưng cũng nhất định phải cứu ông ta lúc nguy hiểm nhất.
Nguyện vọng của mẹ, sao cô có thể quên chứ?
“Ngoan, lên xe, anh cam đoan mười phút sau sẽ xuống.” Lục Kiến Thành lại cưng chiều dụ dỗ cô.
Nam Khuê gật nhẹ đầu: “Được.”
Cô vừa đi, Lục Kiến Thành đã trực tiếp cởi áo khoác.
Lâm Tiêu mang một cái ghế đến, Lục Kiến Thành ngồi xuống, chân trái tự nhiên gác lên chân phải, trên người là khí thế vương giả trời sinh.
Lâm Tiêu thấy Lục Kiến Thành nhíu mày thì lập tức hiểu ý đóng cửa lại.
Người đàn ông vẫn còn mơ màng, một lúc sau mới lảo đảo đi đến trước mặt Lục Kiến Thành, hoảng sợ cười giải thích: “Tổng giám đốc Lục, đúng là ngài rồi, là tôi có mắt như mù, thiếu chút nữa làm thiếu phu nhân bị thương, xin ngài trách phạt.”
“Nhưng mà Đỗ Quốc…” Ý thức được chuyện gì đó, người đàn ông lập tức sửa lại: “Cha vợ của ngài thiếu chúng tôi một trăm tám mươi vạn, ba tháng nay ông ta không trả chút tiền nào, thiếu nợ trả nợ là chuyện đương nhiên, mong ngài có thể làm chủ cho chúng tôi.”
“Muốn lấy tiền về sao?” Ánh mắt sắc bén của Lục Kiến Thành nhìn anh ta.
Người đàn ông lập tức gật đầu: “Muốn, đương nhiên muốn.”
“Được, vậy làm theo lời tôi.”
Lục Kiến Thành nâng tay lên, lướt qua trong phòng một lần, cuối cùng nhìn về phía Đỗ Quốc Khôn: “Bắt lấy ông ta đánh một trận.”
“Hả, tổng giám đốc Lục?” Người đàn ông hoàn toàn ngây người.
“Không hiểu lời tôi nói sao?” Lục Kiến Thành nâng cao giọng, rõ ràng đã có chút tức giận.
“Tổng giám đốc Lục nói anh làm thì anh cứ nghe theo đi.” Lâm Tiêu ở bên cạnh nói.
Người đàn ông lập tức phản ứng lại kịp, anh ta và đàn em, chính là mấy người đàn ông ban nãy, đi về phía Đỗ Quốc Khôn, điên cuồng đánh không ngừng nghỉ.
Nắm đấm rơi xuống người Đỗ Quốc Khôn như mưa.
Ông ta nhanh chóng cuộn lại thành một cục, thống khổ cầu xin tha thứ: “Con rể, tại sao lại như vậy? Có phải con nhầm rồi không, không phải do cha, là bọn họ bắt cóc Khuê Khuê.”
“Tiếp tục.”
Lục Kiến Thành không nhìn ông ta, giọng nói càng lạnh hơn.
“Kiến Thành, đau quá, mau nói bọn họ dừng lại đi.”
Năm phút sau Lục Kiến Thành mới hô dừng lại.
Mặt Đỗ Quốc Khôn đã hoàn toàn bầm dập, ông ta nằm rạp trên đất như một bãi bùn nhão.
Ông ta khổ sở thở hổn hển, nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Con rể, cha nghĩ hình như con nhầm lẫn ở đâu rồi.”
“Không nhầm lẫn.” Lục Kiến Thành đứng dậy, từ trên cao nhìn Đỗ Quốc Khôn: “Nếu như không có Nam Khuê, trong mắt tôi ông chỉ là một đống bùn nhão, chết trên đường tôi cũng sẽ không nhíu mày.”
“Nể mặt Nam Khuê, tôi đã đối xử với ông đủ nhân từ rồi.”
“Đừng nghĩ rằng tôi không biết gọi cô ấy đến đây là kế hoạch của ai. Nhưng ông ngàn vạn lần không nên tính toán hay âm mưu lên người cô ấy. Đỗ Quốc Khôn, số tiền hôm nay tôi đã trả cho ông rồi, nếu như có lần tiếp theo, đừng nói là một tay, ngay cả băm nhuyễn tứ chi của ông tôi cũng sẽ không quan tâm, nghe rõ chưa?”
Đỗ Quốc Khôn liên tục gật đầu, khóc rống lên, chảy nước mắt nói: “Nghe… Nghe rõ rồi, cảm ơn con, Kiến Thành.”
Lục Kiến Thành cầm chi phiếu trong tay đưa cho người đàn ông: “Tôi cho anh hai trăm vạn, hai mươi vạn còn lại để anh theo dõi ông ta, nếu ông ta còn dám đánh bạc, tùy mấy người xử lí, không cần báo cáo.”
Người đàn ông nhận chi phiếu, nghiêm túc gật đầu: “Tổng giám đốc Lục, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngài.”
Đỗ Quốc Khôn lúc này đã sợ đến mức đầu đầy mồ hôi.
Đột nhiên Lục Kiến Thành đưa tay ra, nhanh chóng nắm lấy cổ tay người đàn ông, sau đó mạnh mẽ ném anh ta qua vai.
Tiếng gào khóc thảm thiết của người đàn ông lập tức vang vọng khắp phòng.
“Cái này là hậu quả vì anh đã giữ cô ấy lại.”
“Đều cút đi cho tôi.”
Nam Khuê ở trên xe vẫn luôn chờ đợi trong sự lo lắng.
Lúc thấy Lục Kiến Thành đi tới, cô nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi nhanh qua.
“Xử lý thế nào rồi?” Nam Khuê sốt ruột hỏi.
Ai ngờ Lục Kiến Thành đột nhiên dừng bước, đưa tay chỉ mặt mình.
Nam Khuê sững sờ nhìn một lúc lâu vẫn chưa kịp phản ứng.
Lâm Tiêu ở bên cạnh đen tối nhắc nhở: “Thiếu phu nhân có phải nên thể hiện thành ý một chút không?”
Nam Khuê nhìn Lục Kiến Thành, lập tức hiểu vấn đề.
Vì vậy nên anh muốn cô hôn anh sao?