Đương nhiên, Lâm Tư Vũ là cháu gái duy nhất của ông ta, cũng chính là huyết mạch duy nhất của nhà họ Lâm.
Mấy năm trước, con trai và con dâu của Lâm Duy Đống, cũng chính là cha mẹ của Lâm Tư Vũ, xảy ra tai nạn xe cộ, hai người tử vong ngay tại chỗ.
Từ đó về sau, Lâm Tư Vũ thành cô nhi.
Cũng vì lí do này mà Lâm Duy Đống vô cùng chiều chuộng cô ta.
Cho nên cũng tạo thành tính cách không quan tâm, ngang ngược, kiêu căng cho cô ta.
Chiêu này của cô ta chắc là muốn ép buộc ông cụ Lâm.
Chắc chắn sẽ không nhảy lầu, nhưng cho dù vậy, ông cụ Lâm vẫn cam tâm tình nguyện bị lừa.
Lục Kiến Thành đi theo.
Vừa đến phòng đã thấy cô ta đâu có dấu hiệu tự sát nào?
Người ta đang ngồi vắt chéo chân cạnh cửa sổ ăn nho mà?
Thấy Lâm Duy Đống, cô ta lập tức đưa tay ngăn cản: "Ông nội, đừng, ông đừng đến đây, cháu muốn hỏi ông một câu."
"Ông có giúp cháu gả cho Kiến Thành không? Nếu như giúp thì ông có thể đi tiếp, nếu như không giúp thì mời ông lập tức rời đi, cháu sống hay chết cũng không liên quan đến ông."
Ông cụ Lâm giận đến mức vừa dậm chân vừa gật đầu: "Giúp giúp giúp, sao ông nội có thể không giúp được chứ?"
Thấy vậy, Lục Kiến Thành ra khỏi phòng, đứng bên ngoài chờ.
Khoảng mười phút sau, Lâm Duy Đống đi ra.
Ông ta nghiêm túc nhìn Lục Kiến Thành: "Truyền thông thông báo chỉ là chút dạy dỗ nhỏ, nếu như cậu làm theo lời Tư Vũ muốn, cưới con bé, tôi lập tức đầu tư, nguy cơ của nhà họ Lục cũng sẽ lập tức biến mất."
"Nhưng nếu như cậu không thích rượu mời mà lại muốn uống rượu phạt thì cứ chờ đi, những gì sắp tới không phải là thứ mà cậu có thể chịu được."
Lục Kiến Thành cười khổ, kết quả trong dự đoán.
"Được, nếu như kết quả đàm phán là vậy, Kiến Thành sẽ chấp nhận."
"Nhưng cháu nhất định phải nói cho ngài biết, cháu có người mình thích, có vị hôn thê, cho nên tuyệt đối không có chuyện cưới cháu gái ngài."
Lâm Duy Đống nghe vậy, tất nhiên không vui: "Vị hôn thê gì chứ, Tư Vũ thích cậu, cậu hủy hôn là được rồi. Tư Vũ của tôi muốn học thức có học thức, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn dáng người có dáng người, muốn gia thế có gia thế, con bé ưu tú hơn vị hôn thê của cậu biết bao nhiêu, cậu không biết sao?"
"Cháu thừa nhận Tư Vũ rất tốt, cũng rất ưu tú, nhưng trong lòng cháu, không có bất kì người phụ nữ nào có thể so sánh với cô ta, cô ta là người ưu tú nhất trong lòng cháu, cũng là người cháu yêu quý nhất."
"Đời này kiếp này, ngoài cô ta, cháu sẽ không lấy bất kì ai khác."
Lục Kiến Thành biết rõ lời này sẽ chọc giận ông cụ trước mắt.
Nhưng anh vẫn nói.
Quả nhiên Lâm Duy Đống tức giận đến mức dựng cả râu: "Được, lúc đầu tôi đồng ý đầu tư cho cậu cũng là Tư Vũ nói hai người muốn kết hôn, bây giờ cậu đã không thể trở thành chồng của cháu gái của tôi thì cũng không cần nói nữa."
"Lục Kiến Thành, tôi ngược lại muốn xem cậu có thể chèo chống nhà họ Lục bấp bênh đến lúc nào? Cậu có thể lấy cái gì để cứu vớt."
"Tôi chờ lúc cậu phải quỳ xuống cầu xin tôi."
Nói xong những lời này, Lâm Duy Đống tức giận xoay người rời đi.
Lục Kiến Thành nhìn bóng lưng ông ta, im lặng không nói một lời.
Đầu gối đàn ông là vàng.