Chương 636: Hình ảnh mơ hồ
Đàm Phi Vũ đối chọi gay gắt với anh: “Tôi nhận ra anh đấy, thì sao! Còn tôi và Cẩm Sương, chính là loại quan hệ mà anh đang nghĩ tới đó!”
Bạch Cẩm Sương sững sờ, rốt cuộc Đàm Phi Vũ đang nói tới quan hệ gì?
Mặc Tu Nhân nghe vậy, sắc mặt anh thay đổi, mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, đúng như cậu ta nói sao?”
Bạch Cẩm Sương nhìn hai người bọn họ cãi nhau, chỉ cảm thấy đau đầu: "...Hai người rốt cuộc đang nói cái gì vậy?”
Đàm Phi Vũ lạnh lùng nói: “Cẩm Sương, chị đừng quan tâm, chị lên lầu trước đi, mọi chuyện còn lại để em xử lý!”
Bạch Cẩm Sương thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không ngờ Đàm Phi Vũ lại biết Mặc Tu Nhân, như vậy, người tên Mặc Tu Nhân là ai, trong lòng Bạch Cẩm Sương có vô số câu hỏi.
Chẳng qua, bây giờ mọi thứ quá phức tạp, cô kéo tay Tần Minh Huyền, định quay người rời đi.
Mặc Tu Nhân lạnh lùng lên tiếng: “Bạch Cẩm Sương, cô không được đi!”
Anh vừa nói vừa đuổi theo cô, hôm nay anh nhất định đến làm rõ, rốt cuộc là chuyện như thế nào, người đàn ông đeo kính này là ai!
Nếu Bạch Cẩm Sương không trở lại, anh còn có thể tự an ủi mình, năm đó là bởi vì chuyện của anh trai, cô lựa chọn rời xa anh, nhưng mà bây giờ, rõ ràng mọi chuyện không phải như vậy!
Nhưng Mặc Tu Nhân mới vừa đi được một bước, nắm đấm Đàm Phi Vũ đã tới.
Mặc Tu Nhân tức giận, đưa tay ra đấm lại cậu ta.
Đàm Phi Vũ chỉ muốn ngăn cản Mặc Tu Nhân, dám coi Mặc Tu Nhân là đối thủ, chỉ với ba đấm, đã bị Mặc Tu Nhân đánh cho tới mức quỳ rạp trên mặt đất.
Bạch Cẩm Sương cũng không có rời đi, cô lo lắng nhìn Đàm Phi Vũ, định đi tới giúp cậu ta.
Kết quả, vừa mới cất bước, cô liền nhìn đến ánh mắt u ám của Mặc Tu Nhân giống như có gì đó chạy qua đầu cô, những cảnh tượng liên tiếp xuất hiện, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng đầu đau, theo bản năng duỗi tay ra xoa trán, dường như không còn đứng vững được.
Nhìn thấy hành động của cô, Đàm Phi Vũ kinh hãi, từ dưới đất đứng dậy, lo lắng nhìn cô, giọng nói dồn dập: “Cẩm Sương, chị làm sao vậy?”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu, cuối cùng cũng bình thường lại, sắc mặt còn tái nhợt: "Không có gì. Chỉ là vừa rồi, trong đầu giống như hiện lên một vài hình ảnh mơ hồ, nhưng lại không thể nhớ ra gì cả, thật sự rất khó chịu!”
Đàm Phi Vũ căng thẳng, vô cùng lo lắng: “Nếu khó chịu thì chị trước lên lầu nghỉ ngơi trước đi, em sẽ không đánh nhau với anh ta, chị yên tâm, em sẽ xử lý tốt!”
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, rồi lại nhìn Đàm Phi Vũ, cuối cùng gật đầu: “Vậy hai người đừng đánh nhau nữa!”
Sắc mặt Đàm Phi Vũ cứng đờ: “Chị yên tâm, em không đánh lại anh ta, những chuyện ngu ngốc em sẽ không làm!”
Bạch Cẩm Sương mím môi, cô gật đầu, mang theo sự lưu luyến quay lưng cùng Tần Minh Huyền rời đi.
Mặc Tu Nhân hoang mang, anh không thể xác định Bạch Cẩm Sương rốt cuộc có phải mất trí nhớ hay không, rốt cuộc Đàm Phi Vũ và Bạch Cẩm Sương là diễn hay thật sự đúng là vậy.
Chẳng qua, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đi, anh bước về phía trước theo bản năng, lại bị Đàm Phi Vũ chặn lại.
Đàm Phi Vũ hạ giọng: “Đừng kích động cô ấy nữa, anh muốn biết chuyện gì, tôi sẽ nói cho anh biết!"
Mặc Tu Nhân thay đổi sắc mặt, cuối cùng không đuổi theo nữa, nhìn Bạch Cẩm Sương khuất bóng sau hành lang.
Bạch Cẩm Sương vừa đi, bầu không khí giữa hai người lại trở nên căng thẳng.
Đàm Phi Vũ nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân: “Anh biết Cẩm Sương trở về từ khi nào?”
Mặc Tu Nhân vô cảm nhìn cậu ta: “Cậu muốn nói chuyện với tôi ở đây sao?”
Đàm Phi Vũ nhíu mày: “Vậy đi tới quán cà phê gần đây!”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cậu ta, xoay người rời đi. Hôm nay, dù sao anh cũng phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Vốn dĩ anh cho rằng sự biến mất của Bạch Cẩm Sương là do cô chủ ý, nhưng hiện tại, rõ ràng là khác xa với những gì anh nghĩ, mọi thứ giống như một đám mây mù, anh muốn loại bỏ sương mù càng sớm càng tốt và nhìn thấy sự thật.
Hai người đến quán cà phê mà không nói một lời..
Mới vừa ngồi xuống, Đàm Phi Vũ đã mất kiên nhẫn: “Nói đi, anh muốn biết cái gì?”
Mặc Tu Nhân âm trầm: “Vừa rồi cậu nói tôi không được kích động Cẩm Sương, rốt cuộc là có ý gì? Với lại...Cẩm Sương vừa rồi vì cái gì đột nhiên không không thoải mái. Cuối cùng, cô ấy thật sự không nhận ra tôi sao?”
Nghe được lời này, Đàm Phi Vũ cười lạnh lùng: “Cô ấy có nhận ra anh hay không chẳng lẽ anh không thấy sao?”
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm Đàm Phi Vũ, không nói lời nào.
Đàm Phi Vũ khó chịu với anh, xoa xoa khỏe miệng vừa bị đánh, lạnh lùng nói: “Nếu anh đã nhìn thấy Cẩm Sương, có một số việc tôi cũng không cần phải gạt anh nữa, Cẩm Sương thật sự đã quên anh, nếu anh không mù anh cũng có thể tự nhìn thấy!”
Mặc Tu Nhân biến sắc, trong lòng sớm có suy đoán: “Cô ấy mất trí nhớ sao?”
Đàm Phi Vũ nhấp một ngụm trà: “Đúng vậy, nhưng không phải hoàn toàn mất trí nhớ, là mất trí nhớ có chọn lọc, chính xác mà nói, cô ấy quên mất Tần Vô Đoan, quên mất những người liên quan tới Tần Vô Đoan, đương nhiên cũng bao gồm anh, Mặc Tu Nhân!”
Mặc Tu Nhân cuối cùng cũng có chút biểu cảm, anh nắm chặt ly trà trong tay: “Vì tai nạn xảy ra với anh trai tôi sáu năm trước?”
Đàm Phi Vũ gật đầu: “Lúc ấy tôi ở đây, cảm xúc của Cẩm Sương vô cùng kích động, ôm lấy thi thể của Tần Vô Đoan rồi ngất đi. Sau lại tỉnh lại, cô ấy quên mất chuyện liên quan tới Tần Vô Đoan lúc ấy, Cẩm Sương căn bản chịu không nổi bất kì kích thích gì cả, bố tôi đã kiểm tra qua, nếu cô ấy chịu kích thích, lúc nào đó sẽ khôi phục ký ức, sợ lúc đó cô ấy sẽ không chấp nhận được sự thật, sẽ điện mất. Cho nên dì Đỗ không dám để người của nhà họ Tần xuất hiện trước mặt cô ấy, liền đưa Cẩm Sương rời khỏi thành phố Trà Giang!”
Mặc Tu Nhân nắm chặt ly trà hơn nữa. Vậy tại sao không nói chuyện này cho tôi biết?”
Đàm Phi Vũ nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân: “Anh cảm thấy nếu chúng ta đem chuyện này nói cho anh, anh sẽ để Cẩm Sương rời đi sao?”
Mặc Tu Nhân im lặng, lúc đó anh gần như không thể chấp nhận việc Bạch Cẩm Sương rời xa mình, nếu tìm được Bạch Cẩm Sương, mặc kệ là tình huống gì, anh nhất định sẽ đem cô trở về bên mình. Không phải là do anh quá ích kỷ, không phải anh không suy nghĩ cho Bạch Cẩm Sương, không phải cái chết của Tần Vô Đoan không làm anh khổ sở, nhưng thật sự anh không thể chấp nhận việc mình mất đi Bạch Cẩm Sương.
Đàm Phi Vũ liếc mắt một cái đã hiểu anh đang nghĩ gì: “Chính là bởi vì đoán được anh sẽ không cho Cẩm Sương rời đi, dì Đỗ mới không nói cho anh biết sự thật, tự mình đưa Cẩm Sương rời đi, dù gì thì trong lòng dì Đỗ, Cẩm Sương là quan trọng nhất. Vì Cẩm Sương, bà ấy có thể bỏ mạng, anh hiểu chứ?”
Mặc Tu Nhân nhìn xuống, cả người anh tràn ngập một cảm xúc rất kì lạ.
Một lát sau, anh mới ngước mắt nhìn về phía Đàm Phi Vũ: “Nếu cô ấy mất trí nhớ, đứa bé kia, sao lại tên là Tần Minh Huyền?”
Đàm Phi Vũ thở dài: “Là ý của dì Đỗ, tôi nghĩ... anh biết dì Đỗ!”
Mặc Tu Nhân bình tĩnh: “Biết!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK