Chương 205: Đạp gió rẽ sóng
Cửa trên sân thượng bị mở ra, một bóng
người mạnh mẽ nam tính chậm rãi bước lên.
Đôi mắt Thiện Lỗi hơi nheo lại, vết sẹo in hằn
trên trán khiến khuôn mặt anh ta càng trở nên dữ
tợn hơn: "Anh vào đây bằng cách nào?"
Anh ta vừa dứt câu, phía sau gáy đột nhiên tê
rần, nhanh chóng mất đi nhận thức, lâm vào hôn
mê.
Lúc Thiện Lỗi tỉnh lại là do quá lạnh, lạnh tỉnh
cả người.
Trên người anh ta chỉ mặc duy nhất một chiếc
quần đùi lớn, cả tay lần chân đều bị trói chặt, gió
biển thổi luôn vào từng ngóc ngách trong cơ thể
khiến anh ta có cảm giác máu trong người như
sắp đóng băng.
Bấy giờ anh ta mới phát hiện ra một điều,
mình đang ở trên boong thuyền.
Thiện Lỗi cố hết sức nép vào boong tàu, vừa
quay qua một cái đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân.
Sắc mặt Thiện Lỗi khó coi, trong lòng vô cùng
hoảng loạn: "Mặc Tu Nhân, con mẹ nó, rốt cuộc
anh muốn làm gì?"
Mặc Tu Nhân không nhanh không chậm xoay
người lại, trên tay cầm một ly rượu đỏ khẽ lắc lư,
vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thiện Lỗi: "Anh đoán thử
xem?"
Trong mắt Thiện Lỗi lộ ra sự hoảng loạn, bối
rối: "Mặc Tu Nhân, tôi nói cho anh biết, đây là anh
đang làm chuyện phạm pháp, tôi có thể kiện anh!"
Mặc Tu Nhân không cho là đúng, bước chân
ung dung tự tại đi tới chiếc ghế sofa đặt trên
boong tàu, bình tĩnh ngồi xuống, uống một ngụm
rượu, miễn cưỡng nâng mắt lên nhìn về phía
Thiện Lỗi: "Ồ, vậy sao? Vậy anh đi kiện đi!"
Gió biển thổi vù vù, Thiện Lỗi không biết mình
có nghe nhầm hay không nữa, vừa kinh ngạc, vừa
nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân: "Anh
tốt như vậy thật sao?"
Mặc Tu Nhân châm chọc nhìn anh ta, ngón
tay thon dài chậm rãi chọn một điếu thuốc: "Tôi
tốt hay không, chẳng phải chỉ cần thử là biết sao?
Anh thử đi, cứ thử đi! Chỉ có điều, tôi muốn nhắc
nhở anh một vài chuyện, chưa đủ bằng chứng thì
không kiện nổi tôi đâu, nếu không nửa đời còn lại
của anh sẽ mất trong chuyện lần này đấy!"
Sắc mặt Thiện Lỗi lập tức thay đổi, giận dữ
hét: "Mặc Tu Nhân, đồ hèn hại"
Thiện Lỗi cũng chẳng phải người sạch sẽ gì,
nếu không thì anh ta lấy đâu ra cái gan dám
không kiêng nể gì bắt nạt Bạch Cẩm Sương.
Anh ta biết rõ, có một số người, anh ta chỉ cần
đưa đến là được, vào bên trong rồi, có một số
việc đã không còn nằm trong phạm vi quản lý của
anh ta nữa!
Anh ta không chủ động đi khiêu khích những
phạm nhân khác nhưng người ta chưa chắc sẽ
buông tha anh ta, nhất là những kẻ bị thu mua đó.
Đến lúc đó, đánh nhau, khiêu khích, gây
chuyện, rồi lớn hơn nữa là giết người, sợ là vĩnh
viễn cả một đời cũng không có cơ hội bước ra
khỏi nơi đó, nơi vũng bùn tăm tối và nhầy nhụa.
Thiện Lỗi biết, Mặc Tu Nhân có năng lực đó,
cho nên, anh ta thật sự rất sợ!
Biểu cảm trên mặt Mặc Tu Nhân cực kỳ lạnh
lẽo, áp suất cơ thể rất thấp, dường như ngay cả
độ ấm trên cả boong tàu cũng bị giảm đi vài
phần.
Anh dùng ánh mắt sâu xa nhìn Thiện Lỗi,
giọng nói lạnh lùng đến mức có thể khiến cho.
người ta hít thở không thông: "Lúc bắt nạt Bạch
Cẩm Sương, sao không nói đến từ hèn hạ này?"
Thiện Lỗi sững sờ, lập tức hiểu ra vấn đề, sắc
mặt nhanh chóng biến đổi: "Mặc Tu Nhân, chỉ vì
Bạch Cẩm Sương mà anh làm như vậy sao?"
Mặc Tu Nhân đứng dậy, không muốn tiếp tục
nói nhảm với anh ta nữa, trực tiếp vung tay lên,
hai vệ sĩ mặc áo đen nhanh chóng đi tới.
Mặc Tu Nhân dùng giọng điệu trầm trầm máu
lạnh nói: "Lấy sạch máu của anh ta, vứt xuống
biển cho cá mập ăn!"
Thiện Lỗi sợ hãi vô cùng, bị dọa cho suýt đái
ra quần, cá mập là loài khát máu, nếu anh ta mà bị