Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 429: Tình hình tồi tệ

Bạch Linh Lan nghĩ đến cảnh Bạch Cẩm Sương lớn lên trong nhà họ Bạch được ăn uống miễn phí thì trong lòng cực kỳ khó chịu: "Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, cô ta chính là một người lòng lang dạ sói. Gia đình chúng tôi đã nuôi dưỡng cô ta nhiều năm như vậy, bất kể cô ta không phải là con ruột thì cô ta cũng không nên đối xử với gia đình chúng tôi thế chứ. Lúc cô ta kêu Mặc Tu Nhân chèn ép gia đình chúng tôi cũng không biết rốt cuộc là cô ta nghĩ như thế nào nữa!".

Tổng Chỉ Nam nghe lời phàn nàn của Bạch Linh Lan thì trong mắt cô ta lóe lên một tia không kiên nhẫn, cô ta hỏi: "Nếu cô ta không phải là con ruột thì tại sao bố cô có thể để cô ta ở nhà họ Bạch nhiều năm như vậy?".

Vấn đề này liên quan đến thân thể của Bạch Cẩm Sương, cũng chỉ khi Mặc Tu Nhân bắt đầu nhắm vào nhà họ Bạch thì Bạch Cao Minh mới nói cho Bạch Linh Lan và Lộ Vân Hà biết chuyện này.

Bạch Linh Lan bĩu môi, nói với Tổng Chí Nam: "Chuyện này tôi nói cho cô biết nhưng cô đừng bao giờ để cho Mặc Tu Nhận biết đấy, tôi chỉ nói với cô thôi!"

Tổng Chí Nam lập tức làm động tác dụng băng keo bịt miệng lại: "Đừng lo, tôi rất kín miệng, sẽ không nói lung tung!"

Bấy giờ Bạch Linh Lan nhới mở miệng: "Tôi nghe bố tôi kể rằng Bạch Cẩm Sương được mẹ cô ta đón từ bệnh viện về. Trời lúc đó vẫn còn là mùa đông, gần như đã bị chết cóng. Chẳng qua là cô ta lớn mạng, cuối cùng vẫn sống sót. Mẹ của Bạch Cẩm Sương luôn lừa gạt bố tôi, bố tôi tưởng rằng Bạch Cẩm Sương thực sự là con gái ruột của mình. Cho đến khi mẹ của Bạch Cẩm Sương qua đời, một bức thư để lại cho Bạch Cẩm Sương bị bố tôi đọc được nên ông ấy mới biết được nhiều năm qua thế mà ông lại đang nuôi con gái của người khác!"

Tống Chỉ Nam nghe thấy những bí mật của Bạch Linh Lan thì trong lòng hoàn toàn không bình tĩnh được.

Nếu cô ta nhớ không làm thì hồi đó... con gái của chú nhỏ của cô ta cũng sinh ra vào mùa đông.

Nhưng mà, nếu chú nhỏ đã nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, bề ngoài của cô trông rất giống thím nhỏ Đỗ Yến Oanh, vậy tại sao chú nhỏ lại không nghi ngờ?

Hay là ông ta đã nghi ngờ và đang điều tra?

Nhưng cũng không phải, lúc trước giọng điệu của chú nhỏ khi nhắc đến Bạch Cẩm Sương với cô ta thì có vẻ như ông ta không nghi ngờ Bạch Cẩm Sương là con gái của mình một chút nào cả, giọng điệu trong các câu chữ chỉ để lộ sự tán thưởng đối với thế hệ sau mà thôi.

Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra chứ?

Tổng Chỉ Nam cảm thấy trong lòng có rất nhiều manh mối, cô ta cần phải từ từ sắp xếp lại nó.

Tóm lại, để xác định Bạch Cẩm Sương và chú nhỏ có phải là cha con ruột hay không thì chỉ cần làm một cuộc xét nghiệm là được.

Nghĩ đến đây, Tống Chí Nam hạ quyết tâm, trước tiên cử điều tra rõ chuyện này đã, việc còn lại thì cứ chờ xem kết quả rồi nói sau.

Bạch Linh Lan nhìn thấy Tổng Chí Nam mang vẻ mặt nghiêm túc âm trầm và không nói lời nào thì cô ta không khỏi lên tiếng: "Cô Tống, cô đang nghĩ gì vậy?"

Tống Chỉ Nam lập tức tỉnh táo lại và mỉm cười: "Không có gì đâu, chỉ là cảm thấy có hơi kinh hãi mà thôi, không ngờ Bạch Cẩm Sương còn có thân thể như vậy. Mà này, Mặc Tu Nhân có biết thân thể của Bạch Cẩm Sương không?"

Bạch Linh Lan gật đầu: "Xem ra là đã biết, có chuyện gì sao?"

Hai tay Tống Chí Nam hơi nắm chặt lại, nụ cười có chút mất tự nhiên, cô ta lắc đầu: "Không có chuyện gì, ăn chút gì đi!"

Tây Minh Vũ.

Lâm Kim Thư vội vàng chạy tới chỗ hẹn. Lúc vừa xuống xe, cô ấy đã báo với Bạch Cẩm Sương cô ấy đến rồi, Bạch Cẩm Sương liền gửi số phòng bao cho cô ấy.

Cô ấy nghĩ đến những gì đã xảy ra giữa Cảnh Hạo Đông và mình, lại còn chạy đến chỗ Bạch Cẩm Sương nhờ giúp đỡ thì cảm thấy hơi tức giận.

Tại sao cô ấy biến mất, chẳng lẽ trong lòng anh ta không có chút suy đoán nào hay sao? Cứ quấn quýt lấy Cẩm Sương để làm gì?

Lâm Kim Thư lơ đễnh suy nghĩ về mọi chuyện, bước đến chỗ phòng bao.

Kết quả là cô ấy đã đụng phải một người trên hành lang.

Lâm Kim Thư nhanh chóng nói: "Xin lỗi!"

Cô ấy nói xong định rời đi, kết quả lại bị người ta đột nhiên nắm lấy cánh tay mình.

Một cô gái tóc ngắn kéo cô ấy, nói với người đẹp tóc dài lượn sóng bên cạnh: "Quý Nhi, đây có phải là... con điếm đã ở bên cạnh Hạo Đông ngày hôm đó không?"

Con người của người đẹp tên Quý Nhi hơi co lại, sắc mặt trầm xuống: "Đúng đó!"

Nghiêm Khả Như cười nói: "Tôi không nhận nhầm người rồi. Vừa rồi chỉ thấy cô ta có chút quen mắt thôi. Kết quả là cô ta đụng phải cô lại quay đầu muốn rời đi. Làm gì mà có chuyện tốt như thế chứ!"

Nghe hai người này có một câu tôi một lời, Lâm Kim Thư cũng đã nhận ra được.



Hai người này đều là người yêu cũ của Cảnh Hạo Đông. Nhưng điều kỳ lạ là mối quan hệ giữa hai người tiền nhiệm này của anh ta lại khá tốt.

Chính hai người này đã chạy vào bãi đậu xe sau khi dùng bữa ở nhà hàng vào ngày hôm đó.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Kim Thư chợt lạnh xuống, cô ấy lên tiếng nói với Nghiêm Khả Như vẫn còn đang ôm lấy cánh tay mình: "Buông ra!"

Nghiêm Khả Như cau mày, sắc mặt trở nên khó coi: "Mày có biết đây là đâu không? Cứ chạy lung tung tới đây, đụng vào người ta rồi thì dù sao cũng phải giải quyết chuyện này một chút đi chứ. Thái độ của mày như thế là đang nói chuyện với ai vậy!"

Giọng điệu của Lâm Kim Thư rất không khách khí: "Nếu cô nghe không hiểu lời tôi nói, vậy thì cứ coi như tôi đang nói chuyện với một con chó đi!"

Lâm Kim Thư nói xong, trực tiếp dùng sức hất cánh tay của Nghiệm Khả Như ra, xoay người rời đi.

Kết quả, cô ấy vừa đi một bước thì đã bị Khương Quý Nhi chặn lại.

Khương Quý Nhi âm trầm nhìn Lâm Kim Thư: "Vừa rồi cô đã đụng vào tôi!"

Lâm Kim Thư nhíu mày: "Xin lỗi, được rồi nhỉ?"

Khương Quý Nhi tỏ rõ là muốn gây khó dễ cho Lâm Kim Thư, chế nhạo: "Thái độ xin lỗi của cô là gì đây?"

Lâm Kim Thư lạnh lùng nhìn cô ta: "Vậy thì cô muốn thế nào?"

Khương Quý Nhi đưa tay hất tóc, mở miệng hỏi hỏi: "Cô có biết đây là đâu không?"

Lâm Kim Thư không kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ: "Đầu óc cô không có vấn đề gì chứ, chắc hẳn nên biết đây là nhà hàng!"

Sắc mặt Khương Quý Nhi lập tức lạnh đi, cu ta đột nhiên tát một bạt tai thật mạnh vào mặt Lâm Kim Thư: "Mày đang nói chuyện với ai vậy, mày có biết tao là ai không? Còn dám đến Tây Minh Vũ dùng bữa, không biết tôi cũng là cô chủ ở đây à? Hôm nay còn dám mắng tôi ở đây, tôi cho cô vào dọc, ra ngang!"

Lâm Kim Thư không kịp đề phòng đã bị Khương Quý Nhi tát một bạt tai, khuôn mặt trắng nõn của cô ấy đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cô ấy che mặt, biểu cảm lạnh lùng đáng sợ.

Khương Quý Nhi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng tức giận của Lâm Kim Thư, nhưng cô ta cũng không để tâm.

Dù gì đây cũng là địa bàn của cô ta, nghĩ đến người phụ nữ này chính là đối tượng mà Cảnh Hạo Đông theo đuổi gần đây, cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trước kia Cảnh Hạo Đông là một người gặp người nào yêu người đó, mọi người chỉ chơi đùa với nhau. Nhưng mà người phụ nữ này tại sao lại có thể khiến anh ta phải hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ với những người trước đây chứ?

Đây là điều Khương Quý Nhi không cho phép, bởi vì cô ta vẫn luôn yêu Cảnh Hạo Đông, đã yêu rất nhiều năm!

Người phụ nữ trước mặt nghe nói là không có lại lịch gì, chỉ là một đứa th cũng không biết đến cùng Cảnh Hạo Đông coi trọng cô ấy ở điểm nào.

Hoặc là, anh ta đã quen ăn thịt cá rồi nên bây giờ muốn nếm thử chút rau xanh nhỉ!

Nếm thử thì không sao, nhưng Khương Quý Nhi không cho phép Cảnh Hạo Đông đặt trái tim của mình vào người phụ nữ này.

Nghiêm Khả Như cau mày, sắc mặt trở nên khó coi: "Mày có biết đây là đâu không? Cứ chạy lung tung tới đây, đụng vào người ta rồi thì dù sao cũng phải giải quyết chuyện này một chút đi chứ. Thái độ của mày như thế là đang nói chuyện với ai vậy!"

Giọng điệu của Lâm Kim Thư rất không khách khí: "Nếu cô nghe không hiểu lời tôi nói, vậy thì cứ coi như tôi đang nói chuyện với một con chó đi!"

Lâm Kim Thư nói xong, trực tiếp dùng sức hất cánh tay của Nghiệm Khả Như ra, xoay người rời đi.

Kết quả, cô ấy vừa đi một bước thì đã bị Khương Quý Nhi chặn lại.

Khương Quý Nhi âm trầm nhìn Lâm Kim Thư: "Vừa rồi cô đã đụng vào tôi!"

Lâm Kim Thư nhíu mày: "Xin lỗi, được rồi nhỉ?"

Khương Quý Nhi tỏ rõ là muốn gây khó dễ cho Lâm Kim Thư, chế nhạo: "Thái độ xin lỗi của cô là gì đây?"

Lâm Kim Thư lạnh lùng nhìn cô ta: "Vậy thì cô muốn thế nào?"

Khương Quý Nhi đưa tay hất tóc, mở miệng hỏi hỏi: "Cô có biết đây là đâu không?"

Lâm Kim Thư không kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ: "Đầu óc cô không có vấn đề gì chứ, chắc hẳn nên biết đây là nhà hàng!"

Sắc mặt Khương Quý Nhi lập tức lạnh đi, cu ta đột nhiên tát một bạt tai thật mạnh vào mặt Lâm Kim Thư: "Mày đang nói chuyện với ai vậy, mày có biết tao là ai không? Còn dám đến Tây Minh Vũ dùng bữa, không biết tôi cũng là cô chủ ở đây à? Hôm nay còn dám mắng tôi ở đây, tôi cho cô vào dọc, ra ngang!"

Lâm Kim Thư không kịp đề phòng đã bị Khương Quý Nhi tát một bạt tai, khuôn mặt trắng nõn của cô ấy đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cô ấy che mặt, biểu cảm lạnh lùng đáng sợ.

Khương Quý Nhi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng tức giận của Lâm Kim Thư, nhưng cô ta cũng không để tâm.

Dù gì đây cũng là địa bàn của cô ta, nghĩ đến người phụ nữ này chính là đối tượng mà Cảnh Hạo Đông theo đuổi gần đây, cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trước kia Cảnh Hạo Đông là một người gặp người nào yêu người đó, mọi người chỉ chơi đùa với nhau. Nhưng mà người phụ nữ này tại sao lại có thể khiến anh ta phải hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ với những người trước đây chứ?

Đây là điều Khương Quý Nhi không cho phép, bởi vì cô ta vẫn luôn yêu Cảnh Hạo Đông, đã yêu rất nhiều năm!

Người phụ nữ trước mặt nghe nói là không có lại lịch gì, chỉ là một đứa th cũng không biết đến cùng Cảnh Hạo Đông coi trọng cô ấy ở điểm nào.

Hoặc là, anh ta đã quen ăn thịt cá rồi nên bây giờ muốn nếm thử chút rau xanh nhỉ!

Nếm thử thì không sao, nhưng Khương Quý Nhi không cho phép Cảnh Hạo Đông đặt trái tim của mình vào người phụ nữ này.

Mấy ngày trước, khi cô ta và Nghiêm Khả Như nhìn thấy người phụ nữ này, Cảnh Hạo Đông đang ở bên cạnh cô ấy, Khương Quý Nhi không tiện làm ẩu.

Nhưng hôm nay, đây là một cơ hội hoàn hảo, lại còn ở trên địa bàn của cô ta, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.

Khi Lâm Kim Thư nghe Khương Quý Nhi nói cô ta là cô chủ trẻ của chỗ này thì đã nhận ra tình hình của mình khá tệ, liền xoay người muốn rời đi.

Kết quả là Nghiêm Khả Như đã trực tiếp chặn kín ở phía bên kia của hành lang, cùng Khương Quý Nhi bao vây trước sau, ngăn chặn Lâm Kim Thư.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Kim Thư trở nên căng thẳng: "Tôi khuyên các người nên tránh ra thì hơn!"

Khương Quý Nhi chế nhạo: "Tôi không đồng ý đấy! Khả Như, ngăn chặn tốt cho tôi. Tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ đến đây, trói người phụ nữ này lại. Dám cướp người của tôi, dám ngang ngược tên địa bàn của tôi, tôi sẽ cho cô ta biết bà cô họ gì" .

Khương Quý Nhi nói xong thì đã ra lệnh cho quản lý gọi nhân viên bảo vệ đến.

Sau đó tiếp tục chặn kín Lâm Kim Thư, không bỏ qua một chút nào.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK