Chương 242: Tài xế miễn phí
Hôm sau. Bạch Cẩm Sương ăn xong bữa sáng thì lập tức đi làm.
Thế nhưng, khi cô vừa mới đến tủ để lấy chìa khóa, Mặc Tu Nhân liền nắm chặt tay cô, nói: “Để anh đưa em đi!”
Bạch Cẩm Sương lạnh nhạt: “Em có thể tự lái xe!”. Giọng nói của Mặc Tu Nhân đầy cường thế: “Sau này mỗi khi tan làm cứ ngồi xe anh về đi!” Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Tại sao?”. Bây giờ cô chẳng có chút quyền tự do cá nhân nào !
Mặc Tu Nhân nhìn cô đầy ẩn ý: " Chẳng vì sao cả, trừ khi em muốn lốp xe của mình mỗi ngày. đều trong trạng thái bị xẹp!” .
Bạch Cẩm Sương sửng sốt, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, cô khó tin trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Lúc trước lốp xe em bỗng bị xẹp là do anh làm sao?”
Mặc Tu Nhân không có chút mất tự nhiên, bình tĩnh nói: “Anh chỉ muốn nói cho em biết rằng việc anh muốn làm thì dù dùng biện pháp gì cũng không thể ngăn cản được!”
Bạch Cẩm Sương sửng sốt, trong lòng rối rắm, mày nhíu chặt. Mặc Tu Nhân vươn tay xoa đầu Bạch Cẩm Sương: “Thế nên đừng làm trái lời anh, hiểu sao ?”.
Bạch Cẩm Sương tức đến sôi máu, anh ta nghĩ rằng mình là hoàng đế sao, còn đừng làm trái lời anh ta!
Bạch Cẩm Sương nổi giận đùng đùng nói: “Không hiểu! Em cũng không muốn hiểu!”.
Mặc Tu Nhân không ngờ đến phản ứng của cô sẽ như thế, khuôn mặt anh đầy vẻ lạnh lùng: “Bạch Cẩm Sương, tối hôm qua em đã nói dù tôi yêu cầu bất cứ chuyện gì thì em cũng sẽ không chối từ, em sẽ không quên nhanh như thế chứ ?"
Bạch Cẩm Sương bị nói đến cứng miệng, anh ta đang dùng lời của cô để phản bác lại cô sao? Ha ha, cái gì mà đều nghe theo lời anh nói! Nếu anh ta muốn đưa mình đi như vậy thì cứ thỏa mãn nguyện vọng của anh ta đi. Dù sao tài xế miễn phí thì ngại gì không nhận chứ! Cô tức giận trừng mắt liếc Mặc Tụ Nhân, mở cửa, đi thẳng đến xe của Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nhìn bộ dáng giận dỗi của cô, môi không nhịn được nhếch lên, cô ấy thật đáng yêu!
Anh mỉm cười bước đến, mở cửa lên xe. Bạch Cẩm Sương ngồi trên ghế phụ, mặt tràn đầy vẻ tức giận, nhìn chằm chằm về phía trước.
Cô thật không ngờ Mặc Tu Nhân lại bá đạo như thế, lại càng không nghĩ đến tính tình bá đạo của anh đã đến mức khiến người giận sôi như thế. Anh muốn đưa cô đi làm liền xì lốp xe cô. Cô thật không biết phải nói gì!
Bạch Cẩm Sương đang giận dỗi, đột nhiên Mặc Nhân nhích lại, Tu Nhân nhích lại gần, khoảng cách giữa hai người trong phút chốc được thu ngắn.
Bạch Cẩm Sương liền duỗi tay đẩy Mặc Tu Nhân ra theo bản năng: “Anh làm gì vậy?”
Nghe thấy sự khẩn trương trong giọng nói của cô, Mặc Tụ Nhân buồn cười: “Thắt dây an toàn! Sao thế? Em vừa nghĩ gì vậy?”
Mặc Tu Nhân cười như không cười, tựa như nói với cô rằng anh biết em đang suy nghĩ về điều gì.
Bạch Cẩm Sương mặt đỏ, có lẽ dạo gần đây tần suất hôn lén của Mặc Tu Nhân quả cao, cô đương nhiên sẽ hiểu sai.
Suy nghĩ trong lòng bị nhìn thấu, Bạch Cẩm Sương thẹn quá thành giận: “Anh xem phim thần tượng quá nhiều rồi, em có thể nghĩ cái gì chứ, rốt cuộc là anh có muốn thắt dây an toàn hay không!”.
Mặc Tu Nhân nhếch môi khẽ cười: “Em yên tâm đi, bây giờ anh thắt đây!”
Ánh mắt anh chứa đầy sự dịu dàng và bao dung mà trước đây chưa từng thấy, cứ như là cô đang cố ý gây sự với anh vậy. Điều này làm Bạch Cẩm Sương tức muốn chết.
Mặc Tu Nhân khéo léo thắt dây an toàn cho cô rồi lùi lại, khởi động xe. Đôi tay nắm chặt của Bạch Cẩm Sương nới lỏng, cảm xúc xúc khẩn trương cũng từ từ dịu lại.
Tuy nhiên, còn không đợi cô hoàn toàn bình tĩnh liền nghe thấy Mặc Tu Nhân đột nhiên hỏi: “Nhân tiện, hôm qua em đến khách sạn 5-1 làm gì?”.
Hai mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, cố gắng khiến cho giọng nói của mình không quả thay đổi: “Đi bắt gian!”.
Mặc Tu Nhân nhớ đến tiết mục kịch liệt trong phòng khách sạn tối hôm qua cũng hiểu được một chút: “Giúp Tề Bạch Mai?”
Lâm Thanh Tuấn khi mở họp cũng nói vài câu về sự việc hôm đó.
Tuy rằng anh ta không nói rõ là ai nhưng dựa vào việc mình chứng kiến hôm qua, Mặc Tu Nhân cũng đoán ra được.
Bạch Cẩm Sương gật đầu, giọng đờ đẫn: “Tăng Vỹ ngoại tình bị phát hiện nhưng vẫn không chịu hỏi bỏ hôn ước, Nói nhà họ Tề không có bằng chứng chứng minh anh ta phản bội Tề Bạch Mai. Tề Bạch Mai chẳng còn cách nào khác mới đưa ra hạ sách này!” .
Mặc Tu Nhân nghe cô nói vậy, trong lòng có chút phức tạp: “Đây là vấn đề của Tề Bạch Mai, có liên quan gì đến em? Hơn nữa, anh nghe nói lúc trước em vì chuyện của Tề Bạch Mai mà đánh người ở quán cà phê, bị hủy hai đơn hàng, ngày hôm qua còn bị người của bộ phận thiết kế làm khó! Em cảm thấy đáng sao?”
Lời nói của Mặc Tu Nhân lập tức liền làm bùng lên lửa giận trong lòng Bạch Cẩm Sương.
Dù sao Bạch Cẩm Sương đánh người cũng có phần vì Quý Nhiên, nếu không phải Quý Nhu mập mờ với Mặc Tu Nhân lại là bạn tốt của Nguyên Hòa Hạ, cô lúc ấy cũng sẽ không tức giận đến mức ở quán cà phê vung tay đánh người.
Cô xoay người trừng Mặc Tu Nhân: “Anh nói vậy là có ý gì? Anh không cảm thấy loại hành vi một chân dẫm hại thuyền này thật đáng giận sao? Chẳng lẽ anh cũng cảm thấy em không nên giúp Tề Bạch Mai, hoặc là anh cảm thấy hành vi ngoại tình của Tăng Vỹ về tình có thể tha thứ được? Việc này đối với anh không sao cả, anh cũng thực đánh giá cao loại chuyện này?”
Bạch Cẩm Sương hùng hổ liên thanh hỏi lại, khiến sắc mặt Mặc Tu Nhân xấu đi trông thấy: “Anh không nói anh đánh giá cao loại hành vi này, Bạch Cầm Sương, cảm xúc của em có chút mất kiểm soát!”.
Ngực Bạch Cầm Sương phập phồng, cô xoay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, vẫn còn mang theo tức giận: "Xin lỗi, vừa rồi em mang theo quá nhiều cảm xúc cá nhân, chẳng qua, em giúp Tề Bạch. Mai không phải vì đáng giá hay không. Đơn đặt hàng cũng chẳng phải quá quan trọng, loại khách hàng có phẩm hạnh như Nguyễn Hòa Hạ tôi cũng lười thiết kế giúp cô ta”.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, nói: “Anh không muốn hỏi đến cũng chẳng muốn bình luận về hành vi của Tăng Vỹ, dù sao anh ta cũng chẳng có quan hệ gì với anh. Chẳng qua, anh nghĩ em không thích loại hành vi này, rốt cuộc chuyện của Bạch Linh Lan và Trịnh Hoài Thanh rõ ràng như thế!”.
Lúc trước, Bạch Cẩm Sương cố chấp dùng hành động của mình khiến Bạch Linh Lan và Trịnh Hoài Thanh thân bại danh liệt cũng đủ thấy cô căm hận chuyện này đến mức nào.
Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không ngờ được Mặc Tu Nhân lại nói ra những lời này, cô kinh ngạc xoay đầu nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân: “Anh nói thật không?”
Mặc Tu Nhân ừ một tiếng: “Nếu không thì sao, anh không cần phải lừa dối em, hơn nữa, ngày hôm qua, anh đã cho người hủy bỏ đại ngôn trang sức của Quý Nhu, đại ngôn trang sức của Hằng Thụy đã được đổi người!”.
Bạch Cẩm Sương giật mình trừng mắt: “Vì sao?”
Cô hoàn toàn không nghĩ đến Mặc Tu Nhân sẽ làm thế trong cuộc họp thường niên, tốc độ lại còn nhanh như vậy!
Thừa dịp đèn đỏ, Mặc Tu Dung dừng lại, nhướng mày nhìn cô một cái rồi xoay người nhìn về phía trước, tiếp tục lái xe, giọng điệu bình thản, lời nói ra lại làm tâm tình của Bạch Cẩm Sương tựa như đi tàu lượn siêu tốc, lên xuống thất thường.
Anh nói: “Cô ta dám hủy đơn hàng của vợ anh, sao anh có thể để cô ta làm người phát ngôn cho công ty trang sức của tôi được. Cô ta khinh thường trang sức vợ anh thiết kế thì anh cũng không cần cô ta làm người phát ngôn!”
Mặc Tu Nhân thản nhiên, tư thái thong dong.
Bạch Cẩm Sương há miệng thở dốc, giật mình nhìn sườn mặt anh tuấn của Mặc Tu Nhân, vẻ mặt phức tạp, lại không biết nên nói gì cho tốt.
Trong lòng cô chẳng biết phải diễn tả như thế nào, tựa như đổ nước vào một cốc axit đậm đặc khiến bọt nước bắn lên tung tóe.
Anh bình tĩnh nói ra những lời ủng hộ cô, như thể đây là một việc không đáng kể, lại làm Bạch Cẩm Sương sinh ra những ý nghĩ xằng bậy.
Cô nghĩ đến những nụ hôn vừa bá đạo lại dịu dàng của Mặc Tu Nhân, nghĩ đến việc anh chăm sóc mình mỗi ngày, nghĩ đến lúc nãy anh thắt dây an toàn cho cô, trái tim cô chợt sao xuyển, anh càng ngày càng đối xử tốt hơn với cô, có phải anh đã yêu cô rồi hay không?