Chương 525: Lợi ích sai khiến
Tôn Vân Phi vừa khóc om sòm như vậy.
Tất cả khách trong quán trà lập tức nhìn sang.
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương xanh mét: “Mợ, mợ bình tĩnh chút đi, cậu làm như vậy đều có lý do của cậu cơ mà! Mợ...”
Tôn Vân Phi không quan tâm đến lời Bạch Cẩm Sương nói, bà ta chửi ầm lên: “Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, Bạch Cẩm Sương, tao muốn đào mả tổ tiên nhà mày, con khốn mày, vì sao mày cứ nhất định phải nhằm vào nhà tạo, mày và Mặc Tu Nhân, ngay từ đầu chúng mày đã không có ý tốt gì rồi, nếu không phải chúng mày cho Kiên Định tiền thì sao Kiên Định có thể rơi vào kết cục này cơ chứ!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương lạnh xuống: “Mợ, lúc trước khi mợ lấy tiền cũng không phải nói những lời này!”
Bạch Cẩm Sương bị chọc tức không nhẹ, cô không thể chịu được Tôn Vân Phi nói Mặc Tu Nhân như vậy.
Cho dù quả thật Mặc Tu Nhân không có ý tốt, nhưng là ai bị lợi ích sai khiến, liên tục đi tìm cô gây chuyện nhiều năm.
Đầu năm nay, người đi hỏi vay tiền còn quay lại trách người cho vay, thật sự là cho mặt cũng không biết xấu hổ, không có liêm sỉ đến cùng cực!
Bạch Cẩm Sương hoàn toàn lạnh lùng, cô bước từng bước về phía Tôn Vân Phi.
Vấn Đình lập tức căng thẳng, vội đi theo vì sợ Tôn Vân Phi sẽ làm Bạch Cầm Sương bị thương.
Bạch Cẩm Sương đi đến bên cạnh Tôn Vân Phi, cô nói với hai người bảo vệ: “Thả bà ta ra đi!”
Bảo vệ hơi do dự, Bạch Cẩm Sương lại nói tiếp: “Nếu bà ta làm ai bị thương thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Bảo vệ nghe thấy thế thì lập tức ghét bỏ buông tay ra, Tôn Vân Phi thoát khỏi khống chế.
Tôn Vân Phi vốn đang khóc lóc om sòm mắng chửi người, nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Cẩm Sương thì trái lại không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Bạch Cẩm Sương cụp mắt, thản nhiên nói: “Mợ, nếu mợ còn tiếp tục dây dưa không ngớt như vậy, có khả năng anh họ sẽ phải lại trong tù cả đời, khi nào anh họ có thể đi ra hoàn toàn phải xem biểu hiện của mợ, tôi nghĩ. Có lẽ mợ sẽ không đến mức tiếp tục làm chuyện ngu ngốc nữa đâu nhỉ!”
Bạch Cẩm Sương vừa nói xong, Tôn Vân Phi lập tức giật mình chấn động, cả người cứng đờ. Bà ta nhìn Bạch Cẩm Sương với ánh mắt khó có thể tin: “Tao. Tao chỉ biết, mày không có ý tốt thôi!”
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nhìn Tôn Vân Phi: “Mợ, có một số lời tôi không định nói, chỉ là mơ thật sự không biết xấu hổ, vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí với các người, muốn vụ án này xử phạt bình thường thì mợ nên ngoan ngoãn một chút! Một vừa hai phải thôi, nếu không... Hậu quả là gì, mơ sẽ sớm biết được thôi!”
Bạch Cẩm Sương nói những lời này, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi, cô chỉ thoáng qua Vu Phương một cái rồi xoay người rời đi.
Trong lòng Vấn Tâm có phần rung động, Bạch Cẩm Sương vừa rồi... Hoàn toàn khác với Bạch Cầm Sương của ngày xưa.
Cô ta bị dọa tới mức giật mình, thì ra Bạch Cẩm Sương... Khác hoàn toàn với những gì cô ta nghĩ, ánh mắt vừa rồi của Bạch Cẩm Sương thật làm cho người khác lạnh sống lưng.
Thì ra, khi Bạch Cẩm Sương trở nên độc ác lại dọa người như vậy, cũng đúng, nếu Bạch Cẩm Sương chỉ là con cừu yếu đuối thì có lẽ Mặc Tu Nhân cũng sẽ không bị hấp dẫn đến mức như vậy.
Vốn dĩ Vân Đình biết hôm nay Tôn Vân Phi đi theo Vu Phương.
Chẳng qua cô ta không nói trước cho Bạch Cẩm Sương, chỉ cẩn thận bảo vệ cô.
Mặc Tu Nhân cũng biết hành động của Tôn Vân Phi, anh nói với Vấn Đình, nếu Tôn Vân Phi lại tiếp tục khiêu khích không chừng mực thì hỏi xem bà ta có muốn đi vào ở cùng con trai mình không.
Thật ra lúc này Vận Đình mới phát hiện, vẫn là cách của Bạch Cẩm Sương càng tốt hơn.
Điểm yếu có thể uy hiếp được Tôn Vân Phi chính là Vụ Kiện Định!
Mặc Tu Nhân dùng chính bản thân Tôn Vân Phi đến uy hiếp tôn Vân Phi, nhưng Bạch Cẩm Sương lại lấy Vu Kiên Định để uy hiếp Tôn Vân Phi.
Cách của người nào hiệu quả hơn, liếc mắt một cái là thấy.
Vấn Đình hít sâu một hơi rồi vội vàng theo sau.
Bạch Cẩm Sương dặn dò cô ta: “Tìm hai vệ sĩ đến đưa cậu tôi đi xem vết thương thế nào đi! Tôi... Sẽ không đi” Vấn Đình gật đầu, hôm nay Bạch Cẩm Sương ra ngoài, Mặc Tu Nhân vốn lo lắng nên anh đã gọi thêm vệ sĩ đi cùng.
Vấn Đình đi dặn vệ sĩ rồi quay lại theo Bạch Cẩm Sương lên xe.
Bạch Cẩm Sương không ngờ rằng khi cô về đến nhà, Mặc Tu Nhân thế mà cũng ở nhà. Cô hơi giật mình: "Sao anh đã về rồi?”
Mặc Tu Nhân đi cùng cô ra ngoài giải sầu lâu như vậy, sợ là công ty có cả đống công việc cần anh xử lý.
Thế mà Mặc Tu Nhân lại không đi công ty mà còn ở nhà, cái này đáng để suy nghĩ sâu xa!
Mặc Tu Nhận thấy vẻ mặt hơi nghiêm túc của Bạch Cẩm Sương thì bất đắc dĩ thở dài: “Anh lo cho em thôi mà!”
Một câu này lập tức khiến thần kinh căng chặt của Bạch Cẩm Sương được buông lỏng.
Cô mím môi đi qua, ngồi xuống sô pha.
Vấn Đình biết điều xoay người ra ngoài.
Mặc Tu Nhân vươn tay kéo Bạch Cẩm Sương vào ngực: “Tâm trạng không tốt à?”
Bạch Cẩm Sương không trả lời câu hỏi của anh mà lại nói: “Anh không nên ở nhà!”
Mặc Tu Nhân nhướng mày: “Vậy em cảm thấy anh nên ở đâu?”
Bạch Cẩm Sương vùi mặt vào ngực anh: “Công việc của anh tồn đọng nhiều như vậy, anh nên đi làm mới đúng, em không muốn trở thành gánh nặng của anh, nhất cử nhất động thôi cũng làm anh vất vả!”.
Nghe cô nói như vậy, Mặc Tu Nhân bất đắc dĩ thở dài: “Em đó, chính là tầm tư quá nặng, anh chưa bao giờ cảm thấy em là gánh nặng của anh cả, nếu đổi lại là trước kia, em đi đâu anh cũng sẽ để vệ sĩ đi theo, huống chi vợ anh giỏi như vậy, cũng có năng lực tự bảo vệ mình, chỉ là... Hôm nay em đi gặp cậu của em, anh không chỉ lo lắng em gặp nguy hiểm mà còn lo tâm trạng em không tốt! Dù sao mợ em cũng là kẻ điên, ai biết bà ta có thể làm ra chuyện gì, về phần cậu em... Anh biết em áy náy, cho nên mới càng lo cho em hơn, đứa ngốc!”
Mặc Tu Nhân nói xong, anh dịu dàng vuốt tóc Bạch Cẩm Sương.
Mắt Bạch Cẩm Suy Ng cay cay, cô hít mũi, ngẩng đầu lên nói: "Sao dạo này em lại mẫn cảm như vậy, trước kia rõ ràng em không như thế, em ghét mình cứ làm kiểu như vậy!”.
Nói xong, cô không khỏi liếc mắt sang hướng khác, buồn bực nói: “Đều tại anh, đều là anh chiều mà ra!”
Mặc Tu Nhân nghe vậy thì không khỏi bật cười, anh ôm cô lại: “Em nói đúng, đều là anh sai, đều do anh chiều em thành như vậy, chỉ là... Ai bảo lòng anh cam tâm tình nguyện cơ chứ!”
Con người Bạch Cẩm Sương đỏ hồng, thẹn thùng vùi mặt vào ngực Mặc Tu Nhân, không cho anh nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình.
Hơn nửa ngày cô mới lên tiếng: “Mặc Tu Nhân, cậu em... Cậu em biết đây là kế hoạch do anh bày ra!”
Con người Mặc Tu Nhân hiện lên sự lạnh lùng: “Chính mồm ông ta nói với em sao?
Sắc mặt Mặc Tu Nhân trầm tĩnh như nước: “Cục cưng, em đừng khó xử , nếu không thì để anh giúp Vu Kiên Định cũng được mà!.."
Bạch Cầm Sương lắc đầu: “Không cần, cậu em nói, chính ông ấy không có bản lĩnh, ông ấy muốn Vu Kiên Định ngồi tù, phải chịu chút khổ mới học được cách trưởng thành, cậu còn nói..”
Bạch Cẩm Sương muốn nói lại thôi, Mặc Tu Nhân vươn tay nâng cằm cố lên, nhìn cô nói: “Còn nói cái gì, cục cưng, trong lòng em có gì thì cứ nói ra với anh, không cần để ở trong lòng, nếu không nói thì anh sẽ rất đau lòng!”