Chương 147: Mắc nợ ân tình
Tiếng mở cửa của Bạch Cẩm Sương khiến
những người trong văn phòng hoảng hốt.
Hai đôi mắt, nhìn qua cùng một lúc.
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương hơi thay đổi, bởi vì
người đang quỳ trên mặt đất lại là Bạch Cao Minh,
người đã uy hiếp cô.
Bạch Cao Minh thấy người tới là Bạch Cẩm
Sương, ông ta định đứng lên, nhưng nhìn ánh mắt
lạnh lùng và u ám của Mặc Tu Nhân cuối cùng
vẫn nghiến răng, cúi đầu.
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương lần nữa thay
đổi, cô trực tiếp bước vào và đóng cửa lại.
Mặc dù cô không rõ chuyện gì đang xảy ra,
nhưng rõ ràng chuyện của Bạch Cao Minh có liên
quan đến cô.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cao Minh, như thể
không nhìn thấy người đang quỳ trong văn phòng.
Tức giận trên mặt của anh không biến mất:
"Em làm gì ở đây?"
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, rồi nhìn
Bạch Cao Minh đang quỳ trên mặt đất, cô không
trả lời câu hỏi của Mặc Tu Nhân, mà hỏi ngược lại:
"Anh đang làm gì vậy"
Đôi mắt trùng xuống: "Như những gì em thấy!"
Bạch Cẩm Sương ánh mắt lóe lên, thẳng thắn
hỏi: "Tại sao ông ta lại quỳ trước anh?"
Trên mặt Mặc Tu Nhân hiện lên một tia giêu
cợt: "Sao? Em muốn cầu xin giúp ông ta sao?"
Bạch Cẩm Sương nhìn anh không nói nên lời:
"Anh nghĩ nhiều quá, tôi không phải là thánh mẫu,
chỉ là tò mò thôi!"
Khi biết được Bạch Cao Minh không chỉ hận
cô nhiều năm như vậy, coi cô như cái gai trong
mắt mà còn bày mưu tính kế, lợi dụng cô khắp
nơi, cô đã không còn tình cảm với người này từ
lâu.
Mặc Tu Nhân khịt mũi, không trả lời câu hỏi
của cô: "Tôi hy vọng như em đã nói, vậy em đến
có chuyện gì.”
Bạch Cấm Sương nhìn anh không khiêm tốn
cũng không kiêu ngạo, giải thích "Tôi tới cảm ơn
ngài, cám ơn ngài đã giúp tôi!"
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Bạch Cao Minh trên
mặt đất, sau đó liếc nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cảm
ơn chuyện gì? Nếu em không nói rõ, làm sao tôi
biết em cảm ơn tôi vì chuyện gì!"
Bạch Cẩm Sương cau mày, nghĩ đến bản chất
miệng lưỡi thâm độc của người này, liền nói:
"Chuyện của nhà họ Lý, Cận Thần Huy và Bạch
Linh Lan!"
Mặc Tu Nhân nở nụ cười: "Xem ra em còn biết
phải trái. Nếu em đã cảm ơn tôi, vậy thì người
rộng lượng như tôi đây sẽ bỏ qua chuyện trước
đây em không biết phải trái."
Bạch Cao Minh sắc mặt thay đổi, chắc chắn,
tất cả chuyện trước đây đều do Mặc Tu Nhân làm,
ông ta đoán không hề sail
Bạch Cẩm Sương nhướng mày liếc nhìn Mặc
Tu Nhân, cô đã hạ mình rồi mà người này còn ra
vẻ khó chịu, thật không biết nói gì mơi được.
Cô bĩu môi nói: "Anh không có lý do gì để giúp
tôi. Nếu anh đã giúp tôi, tôi nợ anh một ân tình.
Tôi sẽ ghi nhớ sự việc lần này, nếu sau này cần tôi
giúp đỡ thì cứ nói!"
Mặc Tu Nhân vuốt môi một cách tinh nghịch,
anh quên mất Bạch Cẩm Sương là người ân oán
rõ ràng.
Anh kéo môi: "Không cần!"
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn anh cũng không
tranh luận với anh nữa, khi Mặc Tu nhân thực sự
cần giúp đỡ, cô sẽ đến để trả ơn.
Mặc Tu Nhân cũng không ngờ rằng không lâu
sau anh thực sự cần đến sự giúp đỡ của cô.
Bạch Cẩm Sương nói xong liền xoay người rời đi.
Kết quả là Bạch Cao Minh đột nhiên gọi cô:
"Cẩm Sương!"
Bạch Cao Minh nhìn có chút chật vật, có thể
thấy Mặc Tu Nhân đã rất nể mặt Bạch Cẩm Sương.