Chương 173: Địch nhiều ta ít
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe,
sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Vừa rồi cô đang nói chuyện với Mạc Tu Nhân,
nhưng cô hoàn toàn không để ý, xe càng lúc càng
đi ngoặc nhiều, bây giờ đã đến một chỗ hoang vu
không người đến cô cũng không biết là nơi nào.
Tất cả điều này chỉ xảy ra trong chốc lát.
Ngay khi giọng nói của Mạc Tu Nhân vừa
phát ra, chiếc xe không những không dừng lại mà
ngược lại còn chạy nhanh hơn.
Vẻ mặt của Mạc Tu Nhân lập tức trở nên tối
sầm, khi ra khỏi Bệnh viện, anh chỉ nhìn thấy xe
của mình mà không để ý đến tài xế.
Cứ nghĩ răng đó là tài xế do Công ty bên Nha
Trang cử đến nên không mảy may để ý, nhưng
bây giờ mới phát hiện ra tài xế đã bị đổi!
Đây là lần đầu tiên anh phải mắc một sai lầm
đơn giản như vậy.
Anh nhanh chóng đứng dậy, muốn khống chế
người đàn ông đang ngồi trên ghế lái xe.
Kết quả, người đàn ông lái xe bất ngờ lao
thẳng vào cột đá bên đường:
Thân xe bị va chạm mạnh mãnh liệt, Mac Tu
Nhân đột nhiên buông ra cánh tay đang nắm lấy
cánh tay của người đàn ông trên ghế lái ra. Anh
xoay người, lao tới, trực tiếp ôm lấy Bạch Cẩm
Sương, bảo vệ cô trong vòng tay của mình.
Trong những giây phút cuối cùng, đầu óc anh
trống rỗng, phản ứng vô thức của anh là muốn
bảo vệ người phụ nữ ngồi ngay bên cạnh mình.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy rõ ràng sức mạnh
đáng kinh ngạc mà Mạc Tu Nhân đang cố bảo vệ
mình.
Lúc này trong lòng cô có chút xúc động, một
cảm giác khó nói nên lời từ sâu trong lòng cô lan
ra ngoài.
Lợi dụng lúc này, người đàn ông lái xe đã
đóng sầm cửa rồi nhảy ra khỏi xe.
Mạc Tu Nhân buông Bạch Cẩm Sương ra.
Anh định xuống xe đuổi theo đối thủ, kết quả là
ngay khi chạm vào tay nắm cửa, anh liền dừng lại.
Ở nơi tối tăm này, xung quanh chỉ có vài ngọn
đèn đường yếu ớt.
Anh thấy rõ bên ngoài xe đang bị một nhóm
đàn ông tay cầm ống thép bao quanh.
Nếu bây giờ, Mạc Tu Nhân không kịp thời
phản ứng kịp thì anh chính là một tên ngốc, bọn
họ đang bị đám người phong tỏa rồi!
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương tái nhợt, cố gắng
bình tĩnh giọng nói, nắm lấy cánh tay của Mạc Tu
Nhân: "Lúc xuống xe đừng hành động gì cả, hỏi rõ
bọn họ muốn làm gì? Nếu không lại tự rước phiền
toái cho mình!"
Mạc Tu Nhân quan sát tình hình của đối
phương, trầm giọng nói: "Tôi biết rồi! Cood đừng
Xuống xe vội, tôi xuống xe hỏi chuyện bọn họ.
trước đất"
Nghe vậy, tay vừa mở cửa xe của Bạch Cẩm
Sương dừng lại, nhìn chằm chằm Mạc Tu Nhân
một lúc, sau đó gật đầu: "Được rồi!"
Cô không muốn sau khi bước xuống xe, mình
lại trở thành gánh nặng cho Mạc Tu Nhân.
Mạc Tu Nhân đang định mở cửa xe thì một
chiếc đèn pin đột nhiên chiếu vào, anh không
nhịn được đưa tay ra che mắt.
Kết quả, người bên kia câm ống thép gõ
thẳng vào kính cửa sổ, giọng chửi rủa: "Mẹ kiếp,
sao còn không xuống xe hả? Có phải muốn ông
đây mời mày xuống xe, đúng không đây!"
Mạc Tu Nhân sầm mặt, kéo cửa xe ra đi
xuống, cũng không để ý đến những ánh đèn pin
xung quanh đột nhiên chiếu thằng vào mình.
May mắn thay, đối phương không ra tay luôn.
Ngay cả trong tình huống này, Mạc Tu Nhân
vẫn giữ được sự bình tĩnh cơ bản nhất.
Anh trầm giọng nói: "Ai của các anh đến đây,
các anh muốn làm gì?"
Trên cánh tay của tên cầm đầu có một hình
xăm, anh ta đặt ống thép lên vai, khóe miệng
nhếch lên một đường, cằm nhếch lên mỉa mai
nhìn Mạc Tu Nhân: "Làm sao? Hỏi xong ròi thì