Chương 218: Đáng kính trọng lại khiến người phải cảm khái
Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không hề nghĩ
tới chuyện, mặc dù được xem là một nhân vật
công chúng nhưng Doãn Nhược Liên lại sẽ không
mảy may để ý đến hình tượng, ngang nhiên đánh
người, cô không thể nào có thời gian để phản ứng.
Một cái tát tai giáng xuống.
Ngay tức khắc, khắp cả cái studio đều trở nên
im phăng phắc.
Vân Yến là người đầu tiên nổi nóng, cô ấy
xông tới: "Sao cô có thể đánh người khác tùy tiện
như vậy hả?"
Doãn Nhược Liên tỏ vẻ ghét bỏ: "Tại sao lại
không thể đánh, tôi phải khiên cho cô ta nhớ lâu
một chút! Đã đê tiện thì phải trả giá đắt!"
Vân Yến tức giận đến mức hai mắt đều đỏ lên.
Bạch Cẩm Sương một tay bụm mặt, một tay
khác kéo Vân Yến ra phía sau, giọng điệu cực kỳ
lãnh đạm: "Đừng có nóng giận, không ý nghĩa gì
đâu!"
Cô nói xong, đột nhiên thả cái tay đang bụm
mặt xuống.
Giữa lúc không khí căng thẳng điện giật tóe
lửa, bỗng nhiên cô bước về phía trước, tốc độ
nhanh như tia chớp.
"Chát chát chát!" Ba tiếng tát tai vang lên rõ
mồn một, trong nháy mắt trên hai gò má của
Doãn Nhược Liên hiện thêm hai cái dấu bàn tay.
Hơn nữa, má trái với má phải còn không được
cân đối.
Studio thoáng chốc trở nên cực ky yên lặng,
tựa như có thể nghe được cả tiếng vang của một
cây kim rơi xuống mặt đất gây ra.
Mọi người quả thật là khiếp sợ đến mức cằm
đều sắp rớt xuống tới nơi.
Mặc dù rất nhiều người cảm thấy Doãn
Nhược Liên vênh váo hống hách, thực sự cực kỳ
mất dạy, nhưng không có ai chân chính dám động
vào cô ta cải
Không thể ngờ được, Bạch Cẩm Sương quả là
dũng cảm ghê, một lời không hợp liền ra tay động
thủ.
Tiếng những cái tát tai chát chúa đó, nghe
thôi cũng đã thấy đau rồi!
Doãn Nhược Liên phục hồi lại tinh thần, trừng
mắt giận dữ nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cô dám
đánh tôi? Cô có biết bố tôi là ai không hả?"
Bồ của Doãn Nhược Liên năm trong ban lãnh
đạo của thành phố Trà Giang, chú cô ta lại là dân
kinh doanh, cô ta ở trong giới giải trí chưa hề bị ai
ngáng chân, những người mà cô ta thấy không
vừa mắt đều đã sớm bị cô ta xử lý cho ngoan
ngoãn dễ bảo cả rồi.
Cô ta không thể nào ngờ được rằng, Bạch
Cẩm Sương chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ, vậy
mà lại dám đánh cô ta.
Bạch Cẩm Sương nhìn cái điệu bộ ỷ thế hiếp
người này của cô ta, ngoáy ngoáy lỗ tai, bật cười
giễu cợt: "Ôi chao, là ai thết"
Doãn Nhược Liên ngơ cả người, cô ta nổi
tiếng như thế, cô ta cứ tưởng là, mọi người đều
nắm rõ gia thế bối cảnh của cô ta như lòng bàn
tay.
Lại không ngờ tới được, hôm nay đụng phải
kẻ không giống ai như Bạch Cẩm Sương.
Cô ta trợn to hai mát, phân nộ đên mức muôn
giết người: "Bố tôi là Doãn Văn Bình!"
Bạch Cẩm Sương không thèm coi ra gì, nhún
vai một cái: "À, Doãn Văn Bình ấy hả, chưa từng
nghe qual"
Xung quanh phát ra tiếng cười chê nhỏ vụn.
Tự tôn của Doãn Nhược Liên dường như đã bị
Bạch Cẩm Sương quăng xuống đất, giãm đạp
nghiền ép hết lần này đến lần khác.
Doãn Nhược Liên không thể chịu đựng được
nữa, cô ta bỗng chốc nổi khùng lên nhào về khía
Bạch Cẩm Sương, đưa tay ra muốn xé xác: "Bạch
Cẩm Sương, mày cái thứ đê tiện này, tao muốn
giết mày!"
Cô ta trước giờ chưa từng phải chịu nhục như
thế này, trước mặt nhiều người như vậy bị người
khác cho ăn bạt tai, cho dù cô ta đã kéo núi dựa”