Chương 131: Tai hoạ ngập đầu
Vân Thành Nam không biết làm sao thở dài
một hơi: “Đêm hôm trước, Lý Thanh được người
qua đường đưa vào bệnh viện, giám định là bị
nhiều người... Làm nhục rồi, đứa bé trong bụng
cô ta cũng không còn rồi, phía dưới càng là bị
rách nghiêm trọng, nhưng mà, cảnh sát và bác sĩ
hỏi cô ta cái gì, cô ta đều không chịu mở miệng,
ngày hôm sau, lúc tôi đi thăm cô ta, cô ta đã xuất
viện rồi, không biết lại đi đâu!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương trở nên vô cùng
khó coi, cô với Lý Thanh, ngoài trừ đặt hàng làm
trang sức đá quý riêng cho cô ta ra, vốn không có
cùng xuất hiện với nhau nhiều.
Nhưng cô có thể tưởng tượng được, đối với
một người phụ nữa mà nói, gặp phải loại chuyện
thế này, không nghi ngờ gì nữa là tai họa ngập
đầu.
Cô nghe ra được, Vân Thành Nam vẫn là rất lo
lắng cho Lý Thanh.
Bạch Cẩm Sương hiểu rõ con người của Vân
Thành Nam, anh ta tuy rằng đối với đại đa số mọi
người đều là thái độ lạnh nhạt, trong lòng lại rất
lương thiện, trong xương cốt anh ta có trách trời
thương dân của bác sĩ.
Nhà họ Lý nhà tan cửa nát, Lý Thanh lại xảy ra
chuyện như vậy, anh ta khẳng định vô cùng lo
lắng cho Lý Thanh.
Cô mím môi hỏi: "Anh đi tìm cô ta đi, không
được thì đi báo án, nhà họ Lý chỉ còn lại một mình
cô ta, anh nếu như tìm được cô ta, an ủi an ủi cô
ta đi”
Vân Thành Nam trả lời một tiếng, tựa hồ có
hơi lòng không ở nơi này.
Bạch Cẩm Sương nói với anh ta hai câu, liền
cúp điện thoại.
Cô cúp điện thoại, vừa định quay về phòng
thiết kế, kết quả, Bạch Cao Minh lại gọi điện thoại
đến.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày, nhận điện thoại.
Bạch Cao Minh mở miệng, âm thanh liên ôn
hòa khiến cho Bạch Cẩm Sương vô cùng không
tự tại.
"Cẩm Sương à, lúc nãy con gọi điện thoại, bố
đang bàn chuyện làm ăn với người khác, con có
chuyện gì sao?”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày càng lợi hại: "Cần
Thần Huy và Bạch Linh Lan đã kết hôn rồi, ông dự
định khi nào đem thư của mẹ tôi đưa cho tôi?”
Bạch Cao Minh cười khan một tiếng, bắt đầu
giả vờ hồ đồ: "Thư gì vậy?”
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương ngay lập tức trở nên
khó coi: "Ông có ý gì? Trước đây ông lấy thư của
mẹ tôi ra uy hiếp tôi, để tôi đi cầu xin Mặc Tu
Nhân, đồng ý cho Bạch Linh Lan vào trang sức đá
quý Hoàng Thụy, ông đừng nói với tôi, thời gian
ngắn như vậy, bản thân ông đã làm gì, ông đều
quên rồi!”
Âm thanh của Bạch Cao Minh khó chịu lợi hại,
tựa như loại muốn phát cáu nhưng lại không dám.
Ông ta nói: "Nhưng mà Linh Lan và Cận Thần
Huy kết hôn, cũng không phải là công lao của
conl”
Bạch Cẩm Sương giận đến mức máu nóng
lên: "Ông đến cùng là muốn như thế nào mới chịu
đem thư cho tôi!”
Bạch Cao Minh nghĩ đến lời của Mặc Tu
Nhân, ông ta mím mím môi: "Cái đó... Cẩm Sương
à, bố nói câu thật lòng, con đừng giận nha!”
Mày của Bạch Cẩm Tâm nhíu càng lợi hại, cô
áp xuống cơn giận đang sôi trào trong người:
"Ông nói!”
Bạch Cao Minh do dự mở miệng nói: "Thật
ra... Bức thư mà con cầm trong tay kia, còn có hai
dòng nội dung trước thư mà bố chụp hình gửi cho
con, đều là bố tìm người, dựa vào bút tích của mẹ
con mà mô phỏng lại..."
mì thanh của Bạch Cao Minh càng ngày càng
thấp, Bạch Cẩm Sương giận đến mức mém chút
nghĩ muốn xé xác ông ta: "Ông nói cái gì? Nếu đã
không có thư thì tại sao ông phải lừa gạt tôi?”
Cô tâm tâm niệm niệm về bức thư của mẹ lâu
như vậy, cứ cho là Bạch Cao Minh uy hiếp cô, cô
cũng cố gắng nhịn.