Chương 221: Vô cùng đau lòng
Bạch Cẩm Sương vốn cho rằng, cô vất vả cả
một ngày rồi thì đến lúc tan tầm sẽ được nghỉ
ngơi.
Kết quả là, cách thời gian tan làm được hai
phút, trong nhóm ba người bọn họ, Lâm Thanh
Tuấn đã gửi đến một tin nhắn.
Lâm Thanh Tuấn: “@Lâm Kim Thư @Bạch
Cẩm Sương. Tối nay, anh và Thượng Vân Dương
muốn rời hai đứa đến Nhà hàng Minh Toàn ăn
cơm.
Đúng là một làn sóng còn chưa lặng xuống
thì một làn sóng khác đã trỗi dậy.
Lúc này, Bạch Cẩm Sương mới nhớ tới, Lâm
Thanh Tuân cũng chưa có chính thức nói với cô
và Lâm Kim Thư chuyện của anh ta và Thượng
Vân Dương.
Sở dĩ cô và Lâm Kim Thư biết được chuyện
này, chẳng qua là vì Thượng Vân Dương chủ động
đến khiêu khích.
Chuyện Lâm Kim Thư thất tình còn chưa qua
đi đã phải đối mặt với sự thân thiết của hai người
này làm cho Bạch Cẩm Sương cảm thấy cực kỳ
khó chịu.
Lâm Thanh Tuấn làm như thế này chẳng khác
nào đâm một nhát dao vào tim Lâm Kim Thư.
Nhưng, thực ra Lâm Thanh Tuấn cũng không
biết Lâm Kim Thư thích anh ta, vậy thì anh ta có
lỗi gì chứ?
Trong lúc nhất thời, Bạch Cẩm Sương đang
phải vắt não ra để suy nghĩ xem cô nên từ chối
như thê nào thì cô đã nhìn thây Lâm Kim Thư gửi
tin nhăn đồng ý đến.
Lâm Kim Thư: 'Không có vấn đề. Đàn anh đã
gửi địa chỉ rồi thì tối nay em và Cẩm Sương sẽ
cùng đến. Nhưng mà, tối nay em cũng có hẹn với
một vài người bạn, tụi em có thể cùng đến hay
không?”
Lâm Thanh Tuấn: 'ÐĐương nhiên là có thể rồi.
Những mà em không cảm thấy bất ngờ sao?”
Lâm Kim Thư: 'Ngạc nhiên chứ. Chúc mừng
đàn anh đã tìm được tình yêu đích thực”
Bạch Cẩm Sương nhìn cuộc đối thoại của hai
người mà cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô lập tức âm tầm gửi tin nhắn cho Lâm Kim
Thư.
Bạch Cẩm Sương: 'Lâm Kim Thư, rốt cuộc là
cậu đang làm cái gì thế hả? Tớ biết cậu đang
không vui, chúng ta cũng có thê không đi mà.
Hơn nữa, cậu còn những người bạn khác sao? Tại
sao tớ lại không biết gì?'
Lâm Kim Thư: Vì sao lại không đi? Để Thượng
Vân Dương cảm thấy chột dạ sao? Mà tớ đang
thèm muốn bạn trai của cô ta sao?”
Lâm Kim Thư: 'Còn nữa, tối nay tớ thực sự có
hẹn với người khác, chính là người đang làm việc
trong bộ phận công nghệ thông tin của chúng ta.
Bạch Cẩm Sương: 'Cái gì cơ?”
Trong đầu của Bạch Cẩm Sương lúc này đang
tràn ngập dấu hỏi. Cô cảm thấy mình thực sự là
đã quá lo lắng rồi.
Lâm Kim Thư: 'Cảnh Hạo Đông, trong vòng
nửa tiếng đồng nữa anh ta nhất định phải tan làm
rồi cùng tôi đi ăn cơm. Tớ phải đưa anh ta qua để
cho Thượng Vân Dương biết được, bên cạnh tôi
cũng không phai chỉ có môi bạn trai của cô ta là
đàn ông?
Bạch Cẩm Sương: 'Cậu thực sự đã nghĩ thông
rồi sao?”
Lâm Kim Thư: 'Không nghĩ được thì cũng phải
thông suốt, chẳng lẽ tớ lại đi làm tiểu tam đi cướp
bạn trai của người khác sao? Dĩ nhiên là tớ không
thể làm được chuyện này rồi. Hơn nữa, đàn anh
cũng vô tội, anh ấy không biết tớ thích anh ấy, cho
nên tớ muốn mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây:
Bạch Cẩm Sương: “Cậu có thể nghĩ được như
vậy thì tốt rồi. Nhưng mà, cậu cũng đừng ôm bất
kỳ mộng tưởng gì với Cảnh Hạo Đông đây. Anh ta
chỉ là loại cậu chủ trăng hoa mà thôi, những
người như chúng ta phải cố gắng cách anh ta
càng xa càng tốt:
Lâm Kim Thư: 'Nếu Cảnh Hạo Đông mà thấy
cậu nói xấu anh ta như vậy, anh ta nhất định sẽ