Chương 117: Phẩm chất không tốt
Vân Thành Nam kinh ngạc: "Vết thương của
cô sao lại liên quan đến chuyện này?"
Bạch Cẩm Sương bất lực thở dài: 'Anh cũng
biết đó, nhà họ Bạch trừ tôi ra, không ai có liên hệ
gì đến Trang sức đá quý Hoàng Thùy hết, mà
Bạch Linh Lan muốn gả cho Cận Thân Huy nên
chỉ có thể tìm cách từ tôi. Cha tôi trước đây đã lợi
dụng mẹ tôi để uy hiếp tôi đi nhờ vả Mặc Tu Nhân
để Bạch Linh Lan được vào làm ở trang sức đá
quý Hoàng Thùy!"
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có chút mệt
mỏi: "Tôi thực sự không có cách nào hết. Chắc là
do nhà họ Cận do dự không muốn làm thông gia
với nhà đó. Cha tôi cứ giục tôi nhanh nhờ Mặc Tu
Nhân giúp đỡ. Ông ấy gấp gáp quá. Hơn nữa với
tính cách của Mặc Tu Nhân, sao có thể tùy tiện
cho phép những người có phẩm chất không tốt
như Bạch Linh Lan vào công ty được? Tôi đoán
chắc nhờ anh ấy cũng không được, tôi thực sự
không còn cách nào khác, nên đành phải lên một
kế hoạch trở về biệt thự nhà họ Bạch để ăn cắp
đồ!"
Vân Thành Nam nhíu mày, nghiêm khắc nói:
"Cho nên, vết thương này của cô là do lúc cô trở
lại nhà họ Bạch lấy đồ sao?"
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Lúc tay tôi lấy
được đồ thì cha tôi đã vê. Lúc đó tôi có dẫn Lâm
Kim Thư đi theo nữa. Tôi không muốn cha nhìn
thấy cô ấy rồi lại liên lụy tới cô ấy nữa. Cả hai
chúng tôi từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống, lúc tôi
ngã người được một nửa, tỉnh thân tôi lúc đó vốn
đã không ổn, lại bị tiếng mở khóa cửa của cha tôi
làm giật mình, nên tôi ngã thẳng xuống rồi bị trẹo
chân!"
Vân Thành Nam nhìn cô, ánh mắt có chút đau
lòng: "Vậy cô có lấy được đồ không?”
Nói đến đây, Bạch Cẩm Sương có chút tiếc
nuối: "Không được! Tôi lấy được một cái vỏ rỗng,
cha tôi đã lấy đồ bên trong đi rôi!"
Vân Thành Nam càng cảm thấy đau lòng,
không biết là vì Bạch Cẩm Sương bị thương hay là
vì cô không thành công nữa.
Anh ta đang định an ủi Bạch Cẩm Sương thì
kết quả là chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Anh ta nhìn thấy người gọi là Lý Thanh, giữa
hai chân mày anh ta thoáng qua chút phiên muộn.
Mặc dù anh ta đồng cảm với cảnh ngộ của Lý
Thanh, nhưng anh ta cảm thấy hơi ghê tởm khi
nghĩ đến chuyện người mà ban đầu Lý Thanh trù
tính lại là anh ta.
Mắt anh ta trầm xuống, nhận điện thoại, vẻ
mặt như tạc ngọc, có chút không giống người
thường.
Giọng của Lý Thanh truyên đến là tiếng khóc:
"Thành Nam, em sắp kết hôn với Cận Thần Huy,
sau này em sẽ không làm phiền anh nữa. Anh yên
tâm đi, dù sao em cũng không có cách nào dây
dưa với anh nữa!"
Vân Thành Nam nhíu mày: "Cô có chuyện gì
vậy?"
Lý Thanh buôn rầu: "Em đang mang thai, ngày
mai em đi lấy giấy đăng ký kết hôn với Cận Thần
Huy! Em muốn gặp anh một lân được không, anh
đang ở đâu?”
Mặt Vân Thành Nam hơi biến sắc: "Cô có
thai?"
Lý Thanh cười tự giễu, vừa khóc vừa nói:
Tham gia Facebook Group