Chương 220: Không có gì sợ hãi
Giọng của Bạch Cẩm Sương vô thức có chút
gì đó yếu ớt, không biết có phải vì lần nào Mặc Tu
Nhân cũng giúp cô không.
Cô gần như vô thức ỷ lại Mặc Tu Nhân.
Khi cô nói chuyện đều mang một chút giọng
điệu làm nũng, nhưng đáng tiếc là chính cô cũng
không hay biết.
Mộ Dung Dịch liếc cô một cái, giọng điệu lạnh
nhạt: "Không phải bởi vì không có phòng bị, mà là
bởi vì phản ứng quá chậm!"
Bạch Cẩm Sương khóe miệng nhếch lên: "Hừ,
là em phản ứng chậm, anh thì hay rồi!"
Mặc Tu Nhân nhướng mày liếc cô một cái:
Anh sao mà hay được, khi nào thì em thêm anh
vào Zalo?"
Bạch Cẩm Sương quay lại nhìn anh hung dữ:
"Anh có biết là em đã xóa anh không?"
Mặc Tu Nhân tức giận khẽ hừ một tiếng: "Anh
sẽ gửi lại lời mời kết bạn cho eml"
Bạch Cẩm Sương chột dạ trừng mắt nhìn:
"Vậy thì để em thêm vào!"
Mặc Tư Nhân nghe cô vậy, cuối cùng anh
cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Nghĩ đến chuyện trong trường quay, anh nhịn
không được nhắc nhở Bạch Cẩm Sương: “Dù sau
này có xảy ra chuyện gì, em cũng không thể coi
thường.”
“Hơn nữa, hôm nay em cùng Doãn Nhược
Liên xảy ra xung đột, không phải ở bên ngoài, mà
là trong trường quay! Mọi người ký tên thỏa thuận
giữ bí mật, không dám làm loạn gì. Nhưng em
không nhận ra lúc đó cô ta không có gì sợ hãi sao? "
Bạch Cẩm Sương đảo mắt nói: "Em không để
ý đến cô ta có sợ hãi hay không nhưng em thực
sự cảm thấy cô ta vênh váo, lên mặt nói ba cô ta
là Doãn Văn Bác!”
Mặc Tu Nhân vừa khởi động xe, nghe được
những lời này, trên mặt thoáng qua một tia u ám:
"Doãn Văn Bình, quả nhiên là một nhân vật hung
ác không dễ đối phó!"
Bạch Cẩm Sương hờ hững nhún vai, thái độ
có chút giống Sở Tuấn Thịnh: “Hiện tại em ăn no
rồi, cả nhà đều không đói, em sợ anh tai"
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân đột
nhiên đen lại: "Anh nghĩ em ở cùng Sở Tuấn Thịnh
lâu rồi. Học cái gì tốt thì không học, học anh ta giả
nguil"
Bạch Câm Sương lê lưỡi, hôm nay Mặc Tu
Nhân đã giúp cô, cô không nên làm anh tức giận.
Cô nhìn Mặc Tu Nhân chớp chớp mắt, bộ
dạng tinh nghịch: "Em biết rồi, anh yên tâm. Sau
này nếu em có gặp người nổi tiếng, em nhất định
sẽ đê phòng chiêu thức đó! Trước khi những
người đó hành động, em sẽ đánh gục bọn họ!"
Mặc Tu Nhân nghe nói thế, anh vừa tức vừa
buồn cười.
Anh dở khóc dở cười nhìn Bạch Cẩm Sương:
"Em thật biết nắm trọng điểm!"
Cả hai đều không nhắc đến nụ hôn bốc đồng
đêm qua, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, Mặc Tu Nhân biết trong lúc đó bọn
họ không giống nhau.
Anh dường như đã tìm ra cách, lặng lẽ mở
cửa trái tim của Bạch Cẩm Sương, mở ra một khe hở nhỏ.
Buổi chiều.
Bạch Cẩm Sương có chút buồn ngủ, giống
như con sâu ngủ, ngồi trước bàn làm việc gục lên
gục xuống.
Ngay khi cô gần như đập đầu xuống bàn, Vân
Yến đột nhiên đánh thức cô: "Cẩm Sương, có
người đến!"
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn lên, thấy
Lăng Như Yến lắc mông, nở nụ cười chào hỏi:
"Chào cô, cô đến đây để đặt hàng làm riêng đúng
không? Tôi là nhà thiết kế trang sức của trang sức
đá quý Hoàng Thụy, Lăng Như Yến!"
Bạch Cẩm Sương thấy rõ người đến là ai, liền
ra hiệu cho Vân Yến đừng nói, cô như có điều gì
suy nghĩ đưa tay chống trán xem cuộc vui.
Người tới không phải ai khác, chính là vị hôn