Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 453: Dây dưa không rõ

Tống Ngọc Tiên nghe thấy câu hỏi của Tân Vô Đoan, trong lòng chột dạ cúi đầu nói: “Em không biết đối phương là ai, nhưng mà trong tay đối phương có nhược điểm của em!”

Tần Vô Đoan biết, nhược điểm mà Tống Ngọc Tiên nói đến có lẽ là vấn đề cực kỳ riêng tư, anh ấy cũng không hỏi cái này.

Anh ấy chỉ nói: “Thế cô điều tra qua thân phận của đối phương chưa? Tôi không tin không điều tra ra được cái gì cả”

Tống Ngọc Tiên xem ra có chút hơi đáng thương: “Em không dám điều tra, đối phương nói nếu như em mà đi điều tra khẳng định sẽ không thèm khách sáo nữa!”.

Nghe đến đây Tân Vô Đoạn có chút cạn lời, anh ấy hung hăng cau mày lại: “Thế cô đứng dậy trước đã, tôi đi điều tra, tôi điều tra ra thân phận của đối phương, giúp cô giải quyết luôn vấn đề này, thế nào hả?”

Tổng Ngọc Tiên nghe thấy lời này gấp đến độ lập tức đứng thẳng lên: "Không được!”

Nếu như để Tân Vô Đoạn đi điều tra chắc chắn sẽ điều tra ra thân thế của cô ta, mẹ và em trai của cô ta đều là những người vô liêm sỉ, cô ta không muốn để Tân Vô Đoan biết những thứ này một chút nào cả.

Gương mặt tuấn lãng của Tân Vô Đoàn lạnh đi: "Thế này cũng không được, thể kia cũng không được, Tổng Ngọc Tiên cô rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Tống Ngọc Tiên giơ tay lau nước mắt: “Em chỉ muốn anh giúp đỡ em!”.

Âm thanh của Tần Vô Đoàn lạnh lùng: “Muốn tôi giúp cô cứu Quý Nhiên, thế thì cô vẫn nên từ bỏ chuyện này đi thôi, dù cô có nói bao nhiêu lần đi nữa đáp án của tôi cũng chỉ có một đó là không giúp!”

Tống Ngọc Tiên không ngờ rằng cô ta đã hạ giọng cầu xin đến mức quỳ gối với Tân Vô Đoan như thế này rồi anh ấy cũng không để tâm vài phần quen biết từ trước mà giúp đỡ cô ta

Cô ta vừa buồn vừa tủi thân, trong lòng trào ra phẫn nộ và không cam tâm: "Tần Vô Đoan, anh nguyên tắc như vậy à? Nếu như là Bạch Cẩm Sương cầu xin anh thì sao? Chỉ sợ là anh sẽ không quan tâm đến giới hạn quy tắc, chỉ cần cô ta mở miệng anh chắc chắn sẽ giúp đỡ cô ta. Tại sao đến giờ anh vẫn không tỉnh ngộ, cô ta là em dâu của anh, anh dù có thích cô ta đi nữa thì cả đời này anh cũng không thể ở bên cạnh cô ta được đầu, tại sao anh không thể phân cho em một chút sự tốt đẹp anh dành cho cô ta chứ?”

Tần Vô Đoạn trầm mặt: “Tống Ngọc Tiên, cô đừng có mà ăn nói linh tinh!”

Anh ấy đúng là bị điên rồi nên mới sáng tinh mơ đã gặp mặt Tống Ngọc Tiên!

Tổng Ngọc Tiên mỉm cười khổ sở: “Em nói năng linh tinh, chẳng lẽ anh dám nói anh không yêu Bạch Cẩm Sương ư? Hai năm trước anh vì cô ta mà còn muốn trừ bỏ hôn ước của chúng ta, hai năm sau cô ta biến thành em dâu của anh, anh còn không buông bỏ được cô ta. Cô ta rốt cuộc có cái gì tốt, em ở cạnh anh bao nhiêu năm qua, chẳng lẽ anh không thấy em đã bỏ ra bao nhiêu hay sao? Em chỉ cần anh giúp em một lần này thôi!”.

Tống Ngọc Tiên nói xong câu này, sắc mặt của Tần Vô Đoàn đã xanh mét, vừa nghĩ muốn cô ta im miệng đã thấy cửa thư phòng bị mở ra.

Mặc Tố Nhiên kinh sợ đứng ở trước cửa phòng, cực kỳ khó tin nhìn gương mặt khó coi của Tân Vô Đoan và gương mặt còn việt nước mắt của Tổng Ngọc Tiên: “Hai người đang nói cái gì cơ?” .

Bà vốn dĩ muốn gọi hai người này xuống ăn cơm, có chuyện gì đợi sau khi ăn xong hắn nói.

Nhưng, đi đến trước cửa bà đã nghe thấy cái gì, Tần Vô Đoạn thích Bạch Cẩm Sương, thích em dâu của mình ư?

Hơn nữa đã thích từ hai năm trước, tại sao bà chẳng hề hay biết gì chuyện này?

Mặc Tổ Nhiên cảm thấy cả người mình đều hồ đồ.



Sắc mặt Tần Vô Đoan cứng nhắc, hung hăng trừng mắt nhìn Tống Ngọc Tiên, nhanh chóng giải thích với Mặc Tổ Nhiên: “Mẹ, mẹ nghe nhầm rồi, bọn con không nói cái gì cả!”

Sắc mặt Mặc Tố Nhiên cực khó nhìn, nhìn về phía Tân Vô Đoan: “Mẹ còn chưa nói là chuyện gì cơ mà? Sao con đã vội vàng phủ nhận như thế?”

Sắc mặt Tân Vô Đoan tối tăm, không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.

Mặc Tổ Nhiên nhìn sang Tống Ngọc Tiên: “Ngọc Tiên, lời là từ miệng cháu nói ra, cháu nói cho dì biết, quan hệ của Bạch Cẩm Sương và Vô Đoan là gì?”

Tống Ngọc Tiên lúc này rất hoàng loạn, cô ta cúi đầu không dám nói gì.

Trước đây, cô ta luôn dùng mối quan hệ của Tân Vô Đoạn và Bạch Cẩm Sương để uy hiếp Tân Vô Đoan, bởi vì biết được rằng

Tân Vô Đoan không muốn để người nhà biết được trước đây anh ấy từng thích Bạch Cẩm Sương, sợ rằng sẽ khiến Bạch Cẩm Sương ở nhà họ Tần sống không được yên ổn.

Nhưng bây giờ tất cả đều đã bị Mặc Tổ Nhiên biết được, Tân Vô Đoan chắc chắn sẽ hận cô ta đến chết. Nghĩ đến đây Tống Ngọc Tiên càng cúi đầu xuống thấp hơn.

Giọng nói của Mặc Tổ Nhiền càng phẫn nộ hơn: “Được, không ai chịu nói chứ gì? Thế để tôi gọi điện thoại hỏi thẳng Bạch Cẩm Sương, cô ta cùng với hai đứa con trai của tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”

Mặc Tổ Nhiên thực sự là bị làm cho rất tức giận.

Trước đây, Tống Chí Nam và Mặc Tu Nhân là người yêu bà đã thấy không vui vẻ gì rồi.

Bởi vì vị hôn thê của Tân Vô Đoạn là Tổng Ngọc Tiên, bà rất để tâm đến vấn đề chị em họ hàng cùng gả cho hai đứa con của bà.

Nhưng, vì thể diện của Đỗ Yến Oanh nên bà cũng nhịn để Mặc Tu Nhân và Tổng Chỉ Nam yêu nhau.

Nhưng bây giờ bà lại nghe thấy cái gì, vợ của Trần Tu Nhân thế mà lại có dây dưa không rõ ràng với Tần Vô Đoan. Bà trước nay chưa từng giận quá mức như thế này, những để ý và không thoải mái trong lòng không cách nào dùng từ ngữ để miêu tả.

Tân Vô Đoan thấy mẹ mình muốn gọi điện thoại cho Bạch Cẩm Sương thì thật sự hoảng rồi. Anh ấy nắm lấy tay Mặc Tổ Nhiên: “Mẹ, mẹ đừng gọi điện thoại cho em ấy!”

Mặc Tố Nhiên không thể tin được ngẩng đầu nhìn Tần Vô Đoan, Tần Vô Đoan ở nhà bình thường tính tình thường rất ôn hòa, trước nay chưa bao giờ mất khống chế nói chuyện với bà như thế này.

Bà nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm con trai: “Mẹ hỏi con, con và Bạch Cẩm Sương có chuyện như thế, Tu Nhân có biết không?”

Tần Vô Đoạn bất đắc dĩ nhắm mắt, gật đầu: “Biết!”

Đáy mắt Mặc Tố Nhiên hiện lên lửa giận: “Anh em hai đứa đều biết, tại sao không nói cho mẹ?”. Sắc mặt Tân Vô Đoan có chút lo lắng: “Bọn con không muốn để mẹ tức giận 2

Trước đây, Tổng Chỉ Nam và Mặc Tu Nhân yêu đương, hai người họ đã biết Mặc Tổ Nhiên rất để ý chuyện quan hệ giữa hai người vợ của hai người, loại quan hệ này dù là thân thích hay bạn bè, hay là bạn bè, Mặc Tố Nhiên đều không thích, càng đừng nói là cùng yêu một người, cùng hai người họ đều có mối quan hệ như thế này.

Mặc Tổ Nhiên tức giận nhìn Tần Vô Đoan, gương mặt cực kỳ thất vọng: “Nếu con đã biết mẹ sẽ tức giận, tại sao hai đứa con muốn cùng một người phụ nữ dây dưa nhiều như thế?”.

Trong lòng Tân Vô Đoạn khó chịu đến muốn chết: “Mẹ cứ ngồi xuống trước đã, mẹ nghe con giải thích, có được không?”

Mặc Tổ Nhiên nhìn Tần Vô Đoan một cái, cũng không ăn bữa sáng nữa, bước đến ghế sô pha trong thư phòng ngồi xuống.

Tổng Ngọc Tiên đỏ mắt, cúi đầu đứng ở một bên không dám mở miệng.

Mặc Tổ Nhiên nói: “Nói đi, mẹ nghe, dù cho con có lý do gì mẹ cũng sẽ không tiếp nhận một người phụ nữ xoay cả hai đứa con của mẹ như chong chóng thể đâu! Mẹ nói rồi, con trước đây ở nhà cứ khi nào thấy Bạch Cẩm Sương sao cứ kỳ quái như thế?”

Tân Vô Đoan không muốn để người nhà biết được trước đây anh ấy từng thích Bạch Cẩm Sương, sợ rằng sẽ khiến Bạch Cẩm Sương ở nhà họ Tần sống không được yên ổn.

Nhưng bây giờ tất cả đều đã bị Mặc Tổ Nhiên biết được, Tân Vô Đoan chắc chắn sẽ hận cô ta đến chết. Nghĩ đến đây Tống Ngọc Tiên càng cúi đầu xuống thấp hơn.

Giọng nói của Mặc Tổ Nhiền càng phẫn nộ hơn: “Được, không ai chịu nói chứ gì? Thế để tôi gọi điện thoại hỏi thẳng Bạch Cẩm Sương, cô ta cùng với hai đứa con trai của tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”

Mặc Tổ Nhiên thực sự là bị làm cho rất tức giận.

Trước đây, Tống Chí Nam và Mặc Tu Nhân là người yêu bà đã thấy không vui vẻ gì rồi.

Bởi vì vị hôn thê của Tân Vô Đoạn là Tổng Ngọc Tiên, bà rất để tâm đến vấn đề chị em họ hàng cùng gả cho hai đứa con của bà.

Nhưng, vì thể diện của Đỗ Yến Oanh nên bà cũng nhịn để Mặc Tu Nhân và Tổng Chỉ Nam yêu nhau.

Nhưng bây giờ bà lại nghe thấy cái gì, vợ của Trần Tu Nhân thế mà lại có dây dưa không rõ ràng với Tần Vô Đoan. Bà trước nay chưa từng giận quá mức như thế này, những để ý và không thoải mái trong lòng không cách nào dùng từ ngữ để miêu tả.

Tân Vô Đoan thấy mẹ mình muốn gọi điện thoại cho Bạch Cẩm Sương thì thật sự hoảng rồi. Anh ấy nắm lấy tay Mặc Tổ Nhiên: “Mẹ, mẹ đừng gọi điện thoại cho em ấy!”

Mặc Tố Nhiên không thể tin được ngẩng đầu nhìn Tần Vô Đoan, Tần Vô Đoan ở nhà bình thường tính tình thường rất ôn hòa, trước nay chưa bao giờ mất khống chế nói chuyện với bà như thế này.

Bà nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm con trai: “Mẹ hỏi con, con và Bạch Cẩm Sương có chuyện như thế, Tu Nhân có biết không?”

Tần Vô Đoạn bất đắc dĩ nhắm mắt, gật đầu: “Biết!”

Đáy mắt Mặc Tố Nhiên hiện lên lửa giận: “Anh em hai đứa đều biết, tại sao không nói cho mẹ?”. Sắc mặt Tân Vô Đoan có chút lo lắng: “Bọn con không muốn để mẹ tức giận 2

Trước đây, Tổng Chỉ Nam và Mặc Tu Nhân yêu đương, hai người họ đã biết Mặc Tổ Nhiên rất để ý chuyện quan hệ giữa hai người vợ của hai người, loại quan hệ này dù là thân thích hay bạn bè, hay là bạn bè, Mặc Tố Nhiên đều không thích, càng đừng nói là cùng yêu một người, cùng hai người họ đều có mối quan hệ như thế này.

Mặc Tổ Nhiên tức giận nhìn Tần Vô Đoan, gương mặt cực kỳ thất vọng: “Nếu con đã biết mẹ sẽ tức giận, tại sao hai đứa con muốn cùng một người phụ nữ dây dưa nhiều như thế?”.

Trong lòng Tân Vô Đoạn khó chịu đến muốn chết: “Mẹ cứ ngồi xuống trước đã, mẹ nghe con giải thích, có được không?”

Mặc Tổ Nhiên nhìn Tần Vô Đoan một cái, cũng không ăn bữa sáng nữa, bước đến ghế sô pha trong thư phòng ngồi xuống.

Tổng Ngọc Tiên đỏ mắt, cúi đầu đứng ở một bên không dám mở miệng.

Mặc Tổ Nhiên nói: “Nói đi, mẹ nghe, dù cho con có lý do gì mẹ cũng sẽ không tiếp nhận một người phụ nữ xoay cả hai đứa con của mẹ như chong chóng thể đâu! Mẹ nói rồi, con trước đây ở nhà cứ khi nào thấy Bạch Cẩm Sương sao cứ kỳ quái như thế?”

Tân Vô Đoan không ngờ rằng mẹ mình lại nói nghiêm trọng thế, anh lập tức mở miệng: “Thật sự là không giống như mẹ nghĩ đâu, con và Cẩm Sương bảy năm trước đã quen biết, lúc đó mẹ cô ấy mất chưa được bao lâu, người trong nhà đối xử không tốt với cô ấy, từ nhỏ con đã không có em gái, em trai thì lại độc lập như thể căn bản không cần con chăm sóc nên con mới xem em ấy như em gái mà chăm sóc. Chúng con ở bên cạnh nhau năm năm, con cũng là mãi sau này mới có cảm tình với em ấy, hơn nữa lúc đó Tu Nhân cũng không biết cô ấy là ai!”

Mặc Tổ Nhiên lạnh mặt không nói gì.

Tần Vô Đoàn tiếp tục nói: “Hai năm trước, cô ấy thành niên rồi, con muốn giải bỏ hôn ước của con và Tống Ngọc Tiên, muốn tỏ tình với Bạch Cẩm Sương, nhưng không ngờ lúc đó em ấy đã có bạn trai rồi. Con lúc đó không tiếp nhận được nên đã ra nước ngoài, con ở nước ngoài hai năm, không buông bỏ được đoạn tình cảm này, con thuyết phục bản thân trăm lần chỉ cần cô ấy chưa kết hôn thì con vẫn còn cơ hội nên mới định về nước để thử lần nữa!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK