Chương 264: Trong cái rủi có cái may
Quý Nhiên nhìn xong thì không khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc, thiết kế của Bạch Cẩm Sương có sự pha trộn màu sắc, điều đó không chỉ khiến tác phẩm trở nên đẹp đẽ hơn mà còn tạo được cảm giác hài hòa.
Quý Nhiên đột nhiên hiểu tại sao, cô ta không thể hiểu nổi những lời mà Bạch Cẩm Sương nói!
Cô ta không thể sáng tạo ra được một tác phẩm như thế này, thế nhưng, bản phác họa thiết kế bị hắt nước vào mà lại thành ra thế này, Bạch Cẩm Sương đúng là trong cái rủi có cái may! Quý Nhiên bỗng thấy háo hức vì thời gian trưng bày triển lãm.
Sau khi bản thiết kế của năm nhóm được hoàn thành, quá trình chế tạo đồ trang sức bắt đầu.
Phần thi cuối cùng sẽ có những người nổi tiếng đeo trang sức được trưng bày. Từ đó, các giám khảo có chuyên môn sẽ đánh giá và chấm điểm. Sau đó, khâu ghi hình mới được coi là kết thúc.
Vì việc chế tạo trang sức cần có thời gian, nên hôm nay, mọi người tạm dừng ghi hình tại đây.
Chờ đến khi mọi người đi hết, Bạch Cẩm Sương mới xuống tầng, quả nhiên, xe Mặc Tu Nhân đã đỗ cách đó không xa.
Cô nhanh chóng lên xe, nhìn Mặc Tu Nhân một cái rồi đeo dây an toàn thật chắc chắn.
Mặc Tu Nhân lái xe rời đi.
Xe của anh vừa đi, Quý Nhiên liền bước ra từ tòa nhà, sắc mặt cô ta đầy vẻ khiếp sợ.
Trước kia, cô ta chỉ cho rằng Bạch Cẩm Sương là nhà thiết kế của công ty Mặc Tu Nhân, nên Mặc Tu Nhân mới bảo vệ Bạch Cẩm Sương đến như vậy.
Nhưng giờ đây, xem ra sự thật không chỉ đơn giản như thế! Mặc Tu Nhân từ chối mình như vậy, e rằng cũng có liên quan đến Bạch Cẩm Sương này rồi!
Quý Nhiên từng nghe Mặc Tu Nhân nói rằng anh đã kết hôn, nhưng cô ta không thể nào ngờ được, người cùng nhận giấy chứng nhận kết hôn cùng Mặc Tu Nhân lại là Bạch Cẩm Sương!
Lúc này đây, cô ta cho rằng Bạch Cẩm Sương cũng như mình, cũng muốn dựa dẫm vào Mặc Tu Nhân để có thể thăng chức.
Ánh mắt cô ta trở nên âm trầm, hai người đều là hồ ly tinh như nhau, vậy mà Bạch Cẩm Sương còn dám giả bộ ngây ngô, thanh cao thoát tục trước mặt cô ta! "
Trên xe Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, mở miệng hỏi cô: “Hôm nay quay phim thế nào?”.
Bạch Cẩm Sương vội vàng ngẩng đầu: “Ừm, cũng tạm được!”
Cô nói xong thì lại tiếp tục cúi đầu, nói chuyện phiếm với Lâm Kim Thư. Mặc Tu Nhận thấy cô không nhiệt tình lắm thì khẽ cau mày, nhưng rồi. cũng không lên tiếng nữa.
Lâm Kim Thư: “Cầm Sương, hình như lần này Cảnh Hạo Đông không đùa nữa rồi, hôm nay anh ta tới công ty tìm tớ! Tớ đã cố tránh ra rồi, anh ta rốt cuộc còn muốn làm gì nữa? Tối hôm qua anh ta nhìn tớ như thế, khiến tớ thấy hơi giật mình”
Bạch Cẩm Sương: “Chắc là anh ta muốn theo đuổi cậu thật rồi, tối quà tớ cũng thấy ánh mắt anh ta nhìn cậu, nhưng mà chuyện này cậu phải tự xử lý rồi!”
Lâm Kim Thư: “Giờ tớ chỉ muốn chui vào rừng trốn, còn phải tránh Cảnh Hạo Đông nữa, mệt quá đi mất!”
Bạch Cẩm Sương: “Mệt mỏi cũng không sao, miễn không gặp khó khăn là được rồi!”
Lâm Kim Thư: “Đúng rồi, tối hôm qua Mặc Tu Nhân uống say thật sao? Sau khi các cậu đi, tớ thấy Cảnh Hạo Đông thề rằng anh ấy đã uống say!"
Bạch Cẩm Sương: “À, vậy anh ta hiểu Mặc Tu Nhân thật đấy, không chỉ uống say, mà còn gọi người bậy bạ!”
Lâm Kim Thư: “Anh ấy gọi cậu là gì?”
Bạch Cẩm Sương lén lút nhìn Mặc Tu Nhân rồi tiếp tục nhắn tin cho Lâm Kim Thư.
Bạch Cẩm Sương: “Tối qua tớ vừa bị gọi là bố mẹ, còn bị gọi là anh trai của anh ấy, cậu tự xem đi!”
Ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Kim Thư nhăn mặt.
Lâm Kim Thư: “Á, không thể được! Hoàn toàn không giống phong cách bình thường của Mặc Tụ Nhân!”
Bạch Cẩm Sương: “Anh ấy chính là cái loại người mà bình thường thì lãnh đạm ngầu lòi, lúc say thì lại như thiểu năng trí tuệ vậy!”
Lâm Kim Thư: “O(0,000 ha ha...”.
Mặc Tu Nhận thấy Bạch Cẩm Sương cứ cúi đầu nghịch điện thoại thì không khỏi cau mày: “Em đang nói chuyện với ai thể?” .
Bạch Cẩm Sương vội vàng cất điện thoại: “À, là Lâm Kim Thư!”
Mặc Tu Nhân dừng xe bên lề đường: “Anh đi mua ít đồ, em muốn mua. gì không?”. - Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Không cần đâu!”.
Mặc Tu Nhân mở cửa xuống xe, lúc này Bạch Cẩm Sương mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra thì. dù tối qua, chiến tranh lạnh giữa cô và Mặc Tu Nhân đã có. phần hòa hoãn, nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn thấy hơi căng thẳng khi ở cùng anh một mình.
Hơn nữa, nghĩ đến chuyện phải thăm nhà Mặc Tu Nhân, phải gặp cả bố mẹ anh thì cô càng thấy căng thẳng hơn.
Sau khi Mặc Tu Nhân xuống xe được một lát, Bạch Cẩm Sương bỗng thấy điện thoại đặt trên bàn điều khiển bên cạnh ghế lái của ánh sáng lên.
Bạch Cẩm Sương nhìn nó theo bản năng.
Anh: “Tu Nhân, tối nay bố mẹ định giới thiệu cho cậu một người, nghe nói là cô minh tinh nào nhà họ Doãn đấy, tôi chỉ giúp cậu được đến đây thôi, tối nay tôi không về, cậu tự xử lý đi, chúc may mắn!”
Bạch Cẩm Sương đọc được tin nhắn này thì tái mặt.
Giờ cô mới chợt hiểu những lời mà Doãn Nhược Liên nói hôm nay, hóa ra, cái gọi là lùi một bước, tiến hai bước, chính là thời cơ được ở chung với Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương không ngờ nhà họ Mặc lại sắp xếp mai mối cho Mặc Tu Nhân.
Họ không hề biết đến sự tồn tại của cô, nếu không thì họ đã chẳng tìm đối tượng cho Mặc Tu Nhân.
Hoặc có lẽ họ đã biết, nhưng cảm thấy cô không đủ quan trọng, nên thậm chí không cần gặp cô.
Bạch Cẩm Sương bỗng không muốn đến nhà họ Mặc nữa, cô thấy dù có đi cũng chỉ chuốc lấy phiền phức.
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương chợt có vẻ hoảng hốt, điện thoại di động cô bỗng vang lên.
Đó là cuộc gọi của Tần Vô Đoan, Bạch Cẩm Sương ngẩn người mấy giây rồi nhận điện thoại.
Cô đặt điện thoại di động bên tai, giọng hơi khàn: “A lô!”
Tần Vô Đoạn khẽ cười: “Cầm Sương, đã lâu rồi không gặp, hay tối nay chúng ta đi ăn cơm đi?”
Bạch Cẩm Sương buồn bã đáp lại: “Được, anh nhắn địa chỉ cho em đi! Lát nữa em sẽ tới!”.
Cô thà đi ăn cơm với Tần Vô Đoàn còn hơn là đến nhà họ Mặc.
Tần Vô Đoan hết sức mừng rỡ, anh ta không ngờ Bạch Cẩm Sương lại đồng ý nhanh như thế.
Anh ta vui vẻ nói: “Được, anh sẽ nhắn cho em ngay đây!”.
Sau khi Mặc Tụ Nhân lên xe thì bỗng thấy bầu không khí có vẻ lạ thường.
Anh cầm điện thoại di động lên, nhìn Bạch Cẩm Sương một cái: “Em sao vậy?”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Không sao, em.”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn tin nhắn mà Tần Vô Đoan gửi cho mình, giọng anh hơi tức giận: “Đợi một chút, anh gọi điện thoại đã”.
Bạch Cẩm Sương muốn nói rồi lại thôi. Mặc Tu Nhân cầm điện thoại xuống xe, gọi luôn cho Tần Vô Đoan.
“Này, anh, tin nhắn anh vừa gửi cho tôi là thật sao?” Giọng Mặc Tu Nhận hết sức khó chịu.
Tần Vô Đoạn nói “ừ một tiếng: “Sao tôi có thể nói dối câu chuyện này. được, nhưng cũng không hiểu làm thế nào mà nhà họ Doãn kia bắt chuyện được với bố mẹ, lại còn khiến họ đồng ý cho cậu đi xem mặt cái cô Doãn Nhược Liên kia!”.
Mặc Tu Nhân nhíu chặt mày: “Anh có thể giúp tôi hủy cuộc xem mặt tối nay không? Tối nay, tôi vốn định đưa bạn gái về nhà!”.
Mặc Tu Nhân không thể tưởng tượng nổi, nếu Tần Vô Đoàn không nhắn tin cho anh thì cảnh tượng lúc đó sẽ lúng túng đến mức nào.
Hơn nữa, nhất định Bạch Cẩm Sương sẽ nổi giận! Quả thực như thế là không tôn trọng cô!
Tân Vô Đoan lắc đầu: “Tôi cũng muốn giúp cậu lắm, nhưng tôi khó khăn lắm mới hẹn được với người mình thích, tối nay sẽ không có thời gian về nhà, hơn nữa, bậc phụ huynh bên nhà họ Doãn cũng sẽ tới. Xin lỗi, nhưng tôi không nhúng tay vào được rồi! Nhưng cậu chỉ cần không đưa bạn gái về tối nay, mà tự về và giải quyết mọi chuyện là được, rồi hôm khác lại đưa cô ấy về cùng!”.
Sắc mặt Mặc Tu Nhân cực kỳ khó chịu: “Giờ chỉ có thể làm như vậy, tôi cúp máy đây!”
Mặc Tu Nhân xoay người lên xe, mặt anh có vẻ phiền muộn, không biết phải mở lời thế nào để hủy hẹn tối nay với Bạch Cẩm Sương.
Thế nhưng, anh còn chưa mở lời thì đã thấy Bạch Cẩm Sương nói: “Anh Mặc, tối nay tôi không về nhà cùng anh được, hôm nay tôi có chút việc đã!”