Chương 146: Mãi mãi chỉ là người dự bị
Lâm Thanh Tuấn do dự rồi nói thật: "Công ty
đã quyết định để em và Thượng Vân Dương cùng
tham gia cuộc thi. Em có ý kiến gì không?"
Bạch Cẩm Sương bĩu môi, Lâm Thanh Tuấn
cho rằng cô không thích Thượng Vân Dương.
Cô cảm thấy có chút bất lực: "Đây là quyết
định của công ty nên em không có ý kiến!"
Lâm Thanh Tuấn cảm nhận được Bạch Cẩm
Sương có tâm sự.
Tuy nhiên, Bạch Cẩm Sương không muốn nói,
anh ta cũng không ép buộc.
Bạch Cẩm Sương rời khỏi phòng làm việc của
Lâm Thanh Tuấn, vì chuyện của Lâm Thanh Tuấn
và Thượng Vân Dương, khiến cô quên mất phải đi
tìm Mặc Tu nhân.
Lúc ăn cơm trưa, Bạch Cẩm Sương cứ nhìn
chằm chằm Lâm Kim Thư, ngập ngừng nói.
Lâm Kim Thư không thể chịu nổi, khuôn mặt
nhỏ bé thờ ơ của cô căng thẳng dữ dội: "Cẩm
Sương, cậu đang muốn nói gì, đừng nhìn chằm
chằm vào tớ như vậy, đến cơm tớ cũng không
nuốt được!"
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: "Kim Thư, tớ từng
nói, cậu tìm thời điểm thích hợp rồi tỏ tình với đàn
anh, cậu đã suy nghĩ đến chuyện này chư”
Lâm Kim Thư sửng sốt, giật mình hai giây: "Tớ
còn chưa chuẩn bị xong!"
Bạch Cẩm Sương đau lòng đến chết đi sống
lại, Lm kim Thư luôn thờ ơ với mọi thứ, ngoại trừ
Lâm Thanh Tuấn, người cô yêu đã nhiều năm
nhưng lại không dám thổ lộ.
Bạch Cẩm Sương có chút tức gi:
phải nói. Nếu cậu không nói ra thì ai biết cậu
muốn gì, họ cũng đâu phải con giun trong bụng
cậu? Cậu sẽ mãi mãi chỉ là người dự bị mà thôi.
Cậu có biết không?"
Lâm Kim Thư ngạc nhiên nhìn Bạch Cẩm
Sương: "Cẩm Sương, cậu bị cái gì kích động vậy?
Sao lại tức giận như vậy?"
Bạch Cẩm Sương tức giận nhìn Lâm Kim Thư:
"Chỉ là tớ thấy không đáng thay cậu thôi. Cậu
không dám tự mình đưa bữa sáng, còn không
dám thổ lộ. Cứ im lặng dõi theo anh ấy như thế
này, làm sao anh ấy biết được tấm lòng của cậu
cơ chứI"
Lâm Kim Thư có chút bất lực: 'Không phải tớ
không muốn thổ lộ, chỉ là tình cảm này đã lâu như
vậy rồi. Tớ rất sợ anh ấy không thích tớ, sợ bị từ
chối, cậu biết không? Không ai có thể biết được
anh ấy quan trọng với tớ như thế nào”
Lâm Kim Thư điều chỉnh hô hấp, cảm thấy có
chút buồn bực: "Nếu anh ấy không thích tớ, tớ lấy
tư cách gì để bên cạnh anh ấy? Còn nếu anh ấy
biết tình cảm của tớ, nhưng lại không hề có chút
rung động nào với tớ, vậy thì tình cảm của tớ sẽ
trở thành áp lực của anh ấy, tớ linh cảm rằng anh
ấy có thể sẽ tránh mặt tớ! Khi đó, tớ sẽ chỉ buồn
hơn mà thôi!"
Bạch Cẩm Sương càng nhíu mày chặt hơn, vẻ
mặt phức tạp: "Chẳng nhế chỉ vì sợ thất bại mà
không dám đối mặt sao? Nếu đàn anh thích cậu
thì sao?"
Lâm Tây nhìn cô: "Vậy thì Cẩm Sương, cậu
cho rằng đàn anh sẽ thích tớ sao?"
Bạch Cẩm Sương mím chặt môi không nói gì.
Vẻ mặt của Lâm Kim Thư nhàn nhạt: 'Cẩm
Sương, tớ nhìn lạnh lùng khó gần, không được
thân thiện như cậu, nhưng thực ra lại không phải
như vậy, tớ không được mạnh mẽ như cậu. Vẻ
lạnh nhạt của tớ chỉ là vỏ bọc để bảo vệ bản thân
mà thôi:
"Giống như hồi trước, khi biết Tân Vô Đoan có
vị hôn phu, cậu có thể tìm Trịnh Hoài Thanh để từ
chối Tần Vô Đoan không chút do dự, hoàn toàn
nói rõ quan hệ với anh ta, nhưng tớ không thể, tớ
không từ bỏ được Thanh Tuấn, tớ sợ mất đi nah
ấy, sợ anh ấy nhìn tớ với ánh mắt xa lạ, càng sợ
anh ấy tránh mặt tớ”
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ nhắm mắt lại:
"Quên đi, tớ sẽ không thuyết phục cậu nữa,
nhưng tớ phải nói cho cậu biết một chuyện, bữa
sáng tình yêu mà cậu làm cho Lâm Thanh, bị đàn
anh coi là của Thượng Vân Dương rồi!"