Chương: 227: Giải quyết kẻ thứ ba
Sáng thứ hai.
Bạch Cẩm Sương nói vài câu với Lâm Thanh Tuấn rồi nhanh chóng đến công ty làm thẻ.
Một tuần trước, cô đã mang bản thảo thiết kế của Quý Nhiên và Nguyên Hòa Hạ đến xưởng sản xuất đồ trang sức. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn muốn giúp hai người họ làm mặt hàng mà họ yêu cầu.
Bởi vì cô không muốn mang cảm xúc cá nhân vào công việc. Sáng nay, cô đến xem quy trình chế tác trang sức.
Vào buổi chiều, cô ở quán cà phê bàn bạc với Tề Bạch Mai về việc cân. nhắc xem xét những đơn hàng trang sức bán bên ngoài.
Sau khi Bạch Cẩm Sương xem xét lại việc đặt hàng trang sức, cô thấy vẫn còn sớm nên đã đến xem chương trình “Phụ nữ là phải đẹp” và ký hợp đồng cho hai chương trình đó.
Ăn trưa xong, cô đến chỗ Tề Bạch Mai để nói chuyện tiếp. Cô chờ được một lúc thì vừa vặn thấy Tề Bạch Mai đến, trên tay còn đang cầm tập tài liệu.
Bạch Cẩm Sương không ngờ rằng cô chỉ vừa mới nói vài câu với Tề Bạch Mai, cô ấy đã có thể đưa cho cô bản thảo thiết kế mới nhất.
Trong lúc đang nói chuyện câu được câu không, đột nhiên toàn thân Tề Bạch Mai cứng đờ, gọi cũng không đáp lại.
Bạch Cẩm Sương nhận ra có gì đó không ổn, cau mày nói: "Cô Tề, cô không sao chứ!" .
Tề Bạch Mai chẳng nói chẳng rằng, đột ngột đứng dậy, cầm ly cà phê nóng hổi trên tay, bước từng bước dài về phía quầy thu ngân của quán cà phê.
Bạch Cẩm Sương quay đầu lại, ngay khi bản thân còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tề Bạch Mai hắt cà phê nóng về phía một người phụ nữ có thân hình rắn rỏi.
Người phụ nữ kia hét lên sau đó trốn ngay sau lưng người đàn ông bên cạnh.
Còn sắc mặt người đàn ông kia bỗng chốc tái xanh.
Bạch Cẩm Sương nhanh chóng đứng dậy, cô biết người phụ nữ kia, người đó không ai khác chính là Nguyễn Hòa Hạ, một người bạn tốt của Quý Nhiên.
Còn người đàn ông bên cạnh cô cũng không phải là người ngoài, mà chính là chồng sắp cưới mà Tề Bạch Mai sắp bí mật đính hôn.
Nguyên Hòa Hạ bị hắt nước nóng vào mặt, lập tức nấp sau lưng Tăng Vỹ mà khóc: "Aaaa, nóng quá, hình như mặt em bị bỏng rồi, không biết có bị biến dạng không nữa? Không! Em không thể trở nên xấu xí được!"
Cô ta vừa nói vừa dùng cánh tay vuốt lên mặt mình, vốn dĩ cô ta còn không biết mặt mình có bị thương hay không.
Tề Bạch Mai tức giận cười khinh nói: "Thế cơ? Biết trước là như vậy rồi. mà cô vẫn còn dám giở trò đeo bám đàn ông của người khác hay sao?"
Tăng Vỹ tức giận đỏ bừng mặt vì xấu hổ, hắn ta cảm tưởng như mọi người xung quanh đang nhìn mình, vừa chỉ trỏ vừa nói hắn là một tên cặn bã, chửi rủa Nguyễn Hòa Hạ là một con chó cái không biết xấu hổ hay những lời nhục mạ tương tự.
Hắn tức tối rống lên: "Tề Bạch Mai, em nói đủ chưa? Em không cần mặt mũi nhưng anh thì cần đấy!"
Tề Bạch Mai đỏ bừng cả mắt, tức giận cười: "Anh còn có mặt mũi mà nói những lời đó? Không nói em còn tưởng rằng mặt anh đã dày hơn cái trường thành rồi! Người phụ nữ này đã rẻ mạt thì chớ, anh còn rẻ mạt hơn gấp ngàn lần! Đây là cái công việc mà anh nói với tôi ư? Đi cùng một người phụ nữ uống cà phê?".
Tăng Vỹ nghẹn họng, anh biết rằng xét đến sự phát triển của hai nhà thì cuộc hôn nhân của nhà họ Trạch đối với nhà họ Tề chính là một bước leo cao.
Nhưng mà, đàn ông sắc mặt hơn trời, Tăng Vỹ xấu hổ chịu không nổi mà nói: "Em nói đủ chưa, đừng làm loạn nữa!"
Tề Bạch Mai đau đầu, bây giờ chồng sắp cưới đã phản bội cô, chắc chắn chuyện này không thể không có khả năng truyền đến tại mẹ cô, làm sao cô có thể chịu đựng được chứ!
Cô trực tiếp cầm lấy cốc cà phê trong tay ném về phía hai người bọn họ.
Nguyên Hòa Hạ lại hét lên, Tăng Vỹ lập tức quay người lại, dùng lưng chặn ly cà phê, ôm cô vào lòng.
Mắt Tề Bạch Mai chợt đỏ hoe khi nhìn cảnh tượng trước mặt, cô chưa từng được Tăng Vỹ đối xử như vậy bao giờ.
Đôi tay của cô vì tức giận mà run lên: "Tăng Vỹ, anh nuôi tình nhân bên ngoài, vậy mà còn muốn cưới tôi, anh coi tôi là đồ ngu sao? Nếu hôm nay tôi không đập chết anh trước mặt bàn dân thiên hạ thì tôi không mang họ Tề!".
Tề Bạch Mai kiên quyết nhấc tay lên định đánh Tăng Vỹ.
Tăng Vỹ tức giận vô cùng, hắn bắt lấy cổ tay cô, trực tiếp đẩy ngã cô xuống đất.
Có người đang quay video rồi, Nguyên Hòa Hạ nhìn thấy trong đám động xuất hiện vài ba cái điện thoại, lập tức vươn tay che mặt khóc lóc nói với Tăng Vỹ:" Anh Tăng, anh dừng lại đi, cứ như thế này danh dự của chúng ta sẽ bị vấy bẩn mất!".
Cô sẽ chết mất. Nếu thật sự cô bị quay phim và tung lên mạng thì khả năng cao nó sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới sự nghiệp của cô.
Tăng Vỹ nhanh chóng ôm cô vào lòng và quát những người xung quanh: "Đừng quay nữa, nếu không tôi sẽ kiện các người vì tội xâm phạm quyền riêng tư!" .
Bạch Cẩm Sương chết lặng, đây là chồng sắp cưới mà Tề Bạch Mai sắp đính hôn?
Người nhà họ Tề rốt cuộc có mắt không vậy, làm sao một người đàn ông cặn bã như vậy có thể xứng với Tề Bạch Mai.
Cô bước đến và trực tiếp đỡ Tề Bạch Mai dậy.
Tuy nhiên, cô không ngờ rằng Tề Bạch Mai lại là chúa tể của sự mạnh mẽ, giây trước bị vứt bỏ, giây sau liền tức giận không thèm nói lý mà trực tiếp lao vào đánh người.
Bạch Cẩm Sương đau đầu, suýt chút nữa thì cô quên rằng người phụ nữ này không giống mình, cô ấy quá đỗi thẳng tính và mạnh mẽ.
Vậy mà đến cuối cùng cô lại bị Tăng Vỹ vứt bỏ. May mắn thay, Bạch Cẩm Sương đã đưa tay ra đỡ cô, nhưng cũng không để mình bị kéo xuống đất.
Cô bình tĩnh nhìn Tăng Vỹ, vẻ mặt hờ hững: "Anh Tăng, anh đối xử với một người phụ nữ như thế này, có phải là quá đáng quá không!"
Sắc mặt Tăng Vỹ xanh mét: "Chuyện của tôi với tiểu Tề, việc gì cô phải xen vào?"
Nguyên Hòa Hạ thoáng đánh giá Bạch Cẩm Sương, người này là nhân viên của Mặc Tu Nhân, mà Mặc Tu Nhân lại có mối quan hệ không tệ với Quý Nhiên.
Nghĩ đến đây, cô đã không còn dè dặt nữa mà trực tiếp chửi bới: "Bạch Cẩm Sương, cô có vấn đề gì hả?".
Trong khoảng thời gian này, Bạch Cẩm Sương là cấp dưới của Quý Nhiên và Mặc Tu Nhân. Vốn Bạch Cẩm sương không muốn nhìn thấy Nguyên Hòa Hạ vì cô ta luôn lấy Quý Nhiên làm chỗ dựa, vì thế cũng chẳng ai dám ho he gì. Lần này cũng vậy, cô ta không hề để Bạch Cẩm Sương vào mắt mà trực tiếp chọc ngoáy vào điểm chí mạng của cô.
Bạch Cẩm Sương không nói một lời, lặng lẽ buông Tề Bạch Mai ra, bước đến và kéo Nguyên Hòa Hạ ra khỏi vòng tay của Tăng Vỹ.
"Chát!" "Chát!"
Nguyên Hòa Hạ bị tát hai cái, ngay cả Tăng Vỹ cũng không kịp phản ứng.
Cô ta bị sốc, đến khi phản ứng lại thì đã nổi điên và mắng vào mặt Bạch Cẩm Sương: "Bạch Cẩm Sương, đồ khốn nạn, sao cô dám đánh tôi?"
Tăng Vỹ không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương có thể thản nhiên mà đánh người anh đang ôm trong lòng, đây chẳng khác nào tát thẳng vào mặt anh cả.
Vốn Tăng Vỹ định kéo tay Nguyên Hòa Hạ lại và nói lý với Bạch Cẩm Sương, nhưng chưa kịp tiến thêm một bước thì anh đã bị Bạch Cẩm Sương đã đá thẳng vào bụng ngã xuống sàn.
Sắc mặt Tăng Vỹ tái nhợt, xấu hổ đứng lên định đánh lén Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Anh mà dám động vào một ngón tay của tôi, hôm nay anh sẽ được nổi danh trên khắp các trang báo đấy, đồ cặn bã”
Tăng Vỹ sững người tại chỗ.
Anh chợt nghĩ đến mối quan hệ giữa Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân đối xử với Bạch Cẩm Sương rất đặc biệt, anh vẫn còn nhớ rõ cảnh Mặc Tu Nhân ra mặt bảo vệ Bạch Cẩm Sương và cảnh cáo Doãn Nhược Liên trong bữa tiệc tối hôm đó.
Nghĩ đến điều này, chút tâm tư nhỏ mọn ban nãy của Tăng Vỹ bỗng biến mất không thấy tăm hơi.
Tăng Vỹ bỗng nhiên im lặng như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Bạch Cẩm Sương.
Một tia mỉa mai thoáng qua trong mắt cô, đúng là một tên cặn bã ích ky!
Dù là Nguyên Hòa Hạ hay Tề Bạch Mai, Tăng Vỹ đều không coi trọng hai người họ, hắn vốn chỉ quan tâm đến bản thân.
Bạch Cẩm Sương nhìn Nguyên Hòa Hạ với ánh mắt kinh tởm.
"Cô vừa hỏi tại sao tôi lại đánh cô ư? Còn không phải là vì cô thân là cấp dưới lại dám đi cướp chồng sắp cưới của Tề Bạch Mai sao? Chưa nói đến việc cô bắt nạt Tề Bạch Mai, tất cả những việc cô làm bây giờ đều chứng tỏ rằng cô ti tiện tới mức nào. Nguyên Hòa Hạ, hôm nay tôi phải xé xác cô ra thành từng mảnh mới hả dạ!” Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nói, giọng cô mạnh mẽ, biểu cảm tràn ngập sự lạnh lùng.