Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 128: Xoay chuyển

Bạch Cao Minh tức giận liếc nhìn Bạch Linh
Lan: "Bố của Lý Thanh bị bắt, tự sát ở trong tù, mẹ
cô ta cũng nhảy lầu, Lý Thanh không còn vốn
liếng nào để chống đối lại con nữa, nếu không
phải hôm nay con phạm phải điêu ngu ngốc như
vậy, cũng sẽ không chịu tội sai!”

Bạch Linh Lan hoàn toàn không ngờ rằng, sự
tình sẽ xoay chuyển. Cô ta nhớ đến hành vi hôm
nay của mình, không khác gì tìm chuyện gây rối,
đột nhiên vô cùng hối hận, trực tiếp khóc to lên.

Bạch Cao Minh kéo cô ta lên xe, chở cô ta
đến bệnh viện băng bó vết thương, nói nhỏ: "Con
biết chuyện này của nhà họ Lý là do ai làm
không?”

Bạch Linh Lan vẻ mặt đau buồn thống khổ,
lắc lắc đầu.

Bạch Cao Minh hạ giọng, cực kỳ giận dữ: "Là
Mặc Tu Nhân, anh ta có thể ung dung thản nhiên
xử lí nhà họ Lý, thì không phải là một người dễ
trêu chọc, đầu óc của con tỉnh táo lại cho bố, sau
này đừng đụng chạm tới Bạch Cẩm Sương nữa
cho bố, nếu không, bố cũng không có cách nào
để cứu con đâu!”

Bạch Linh Lan nhớ tới sự việc trước đây ở khu
số một của Bắc Viện, sợ đến nỗi bả vai co rụt lại,
một lời cũng không dám nói.

Người đàn ông thật sự rất đáng sợ!

Bạch Cẩm Sương ngồi bên giường, mở gương
trên tủ quần áo, lật miếng băng gạc ra, nhìn vết
thương trên cổ.

Lúc này, Mặc Tu Nhân đấy cửa bước vào,

Bạch Cẩm Sương vội vàng rụt tay lại, kéo miếng
gạc xuống, sượt vào miệng vết thương, cô đau
đến nhe răng.

Mặc Tu Nhân thấy dáng vẻ này của cô, có
chút buôn cười: "Em đang làm gì thế?

Bạch Cẩm Sương có chút không tự nhiên:
"Xem vết thương!”

Bạch Cẩm Sương cho rằng Mặc Tu Nhân
nghe thấy những lời cô nói với Bạch Linh Lan,
chắc chăn sẽ hỏi cô, bức thư mà Bạch Linh Lan
nói đến là gì.

Đáng tiếc, Mặc Tu Nhân lại một chữ cũng
không nhắc đến.

Anh chỉ nói: "Nếu cổ còn đau, thì uống một ít
thuốc giảm đau!”

Bạch Cẩm Sương nhìn anh, khiêm tốn: "Cảm
ơn anh Mặc quan tâm, vẫn tốt, không đau nhiều

như thế, tôi có thể nhịn được!”

Ánh mắt của Mặc Tu Nhân chìm xuống, đây là
hết sức giữ khoảng cách sao!

Giọng anh có chút lạnh lùng: "Tùy em!”

Anh nói xong thì quay người đi ra ngoài.

Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt, đáy mắt
cất giấu một chút những mất mát mà bản thân cô
cũng không nhận ra được, tự mình an ủi, cũng
đúng, anh xưa nay căn bản không quan tâm đến
chuyện của cô, thì làm sao có thể hỏi chuyện bức
thư.

Cô tốt hơn là không nên có những suy nghĩ
khác, Mặc Tu Nhân hiểu ra lại nói, cô có những
suy nghĩ không đúng phận.

Buổi chiều.



Bạch Linh Lan từ bệnh viện băng bó vết





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK