Chương 184: Tội ác tày trời
Mặc Tu Nhân chậm rãi đưa điện thoại di động
ra xa một chút, ánh mắt hiện lên một tia không
kiên nhẫn: "Cô có việc gì không?"
Tống Chí Nam giọng nói vừa tức giận vừa ấm
ức: "Phùng Hoàng Hân là người mà em giữ lại,
sao anh có thể làm như thế với cô ấy chứ, cô ấy
đã làm ra tội ác to lớn gì mà anh lại ra tay phế bỏ
sự nghiệp của cô ấy? Cả đời này Hoàng Hân sẽ
không còn cách nào để được cầm bút vẽ nữa!"
Mặc Tu Nhân hoàn toàn không quan tâm đến
sự tức giận của cô ta, giọng nói lạnh nhạt: 'Đấy là
do cô ta tự làm tự chịu, không thể trách được
người khác!"
Làm Bạch Cẩm Sương bị thương, đấy còn
hơn cả tội ác tày trời.
Bạch Cẩm Sương thiếu chút nữa là bị sốc
không thể cứu sống, anh làm như vậy đối với
Phùng Hoàng Hân là vẫn còn rất nhẹ nhàng!
Thái độ của Mặc Tu Nhân hoàn toàn đả kích
tới Tống Chí Nam.
Giọng nói của cô ta trầm xuống, xen lẫn nỗi
buồn tủi sâu sắc: "Tu Nhân, anh thay đổi rồi, từ lúc
anh cùng với Bạch Cẩm Sương đi lấy giấy chứng
nhận xong, anh đã trở thành một con người mà
em không quen biết!"
Nghe Tống Chí Nam nói đến Bạch Cẩm
Sương, vẻ mặt của Mặc Tu Nhân hoàn toàn lạnh
nhạt: "Việc này không có liên quan đến cô ấy,
Phùng Hoàng Hân ghen tức rồi nghĩ ra cách để
đối phó với cô ấy, tôi chỉ là làm cho Phùng Hoàng
Hân bị trừng phạn đúng tội thôi. Tống Chí Nam,
nếu đã biết tính cách của tôi thì đừng làm tôi trở
nên hoàn toàn chán ghét cô!"
Tống Chí Nam như ngừng thở: "Tu Nhân, anh
đừng có nói như vậy, em không phải là cố ý chọc
giận anh, dù sao em với Phùng Hoàng Hân cũng
từng là bạn thân một thời, anh làm như vậy không
phải là đánh thẳng mặt em hay sao!"
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân lạnh lùng: "Cô đã ra
nước ngoài được hơn một tháng có cái gì mà
đánh vào mặt cô?”
Tống Chí Nam im lặng.
Cô ta không nói một lời nào, giọng nói Mặc Tu
Nhân tràn đầy sự mất kiên nhấn: "Tôi tắt mắt
trước đây!"
"Đợi chút!" Tống Chí Nam đột nhiên lên tiếng:
“Tu Nhân, em xem trên mạng người ta nói, cái cô
Bạch Cẩm Sương kia bộ dạng có chút điểm giống
em đúng không?”
Mặc Tu Nhân cau mày: "Đều là nói bậy bạ hết!"
Tống Chí Nam giọng nói có chút cố chấp: "Chỉ
là, em xem ảnh cô ấy chụp thật sự là có chút
giống em. Tu Nhân, không phải là anh lấy cô ấy ra
để thay thế em sao. Vậy nếu bây giờ em trở về,
anh chia tay với cô ấy có được không?"
Giọng nói của Mặc Tu Nhân lập tức lạnh lùng
xen lẫn sự tức giận mang theo lời cảnh cáo: "Tống
Chí Nam!"
Sắc mặt của anh trông khó coi và đáng sợ:
"Về sau đừng cho tôi nghe những lời như thế nếu
không tôi sẽ không khách sáo đâu. Còn nữa, cô
ấy chính là cô ấy không ai có thể thay thế!"
Tống Chí Nam không thể tin được, Mặc Tu
Nhân lại có thể đối với người phụ nữ khác nhìn
bằng cặp mắt khác xưa chỉ trong khoảng thời
gian ngắn như vậy.
Giọng nói của cô ta có chút cuồng loạn: "Chỉ
là cô ấy nhìn giống hệt em, điều đấy là sự thật
không thể chối cãi được!"
Anh trực tiếp ngắt điện thoại, không muốn
nghe những lời nói xằng bậy của cô ta.
Anh ủ rũ cau mày mệt mỏi.
Năm đó, nếu không phải bởi vì Tống Chí Nam
vì thành lập lên công ty mà xảy ra chuyện ngoài ý
muốn, anh cũng sẽ không vì thái độ trách nhiệm
mà ở cùng một chỗ với cô ta.
Sáu năm trước, quan hệ của anh với Sở Tuấn
Thịnh cũng không tệ.
Nhà họ Sở kinh doanh về mặt trang sức, còn
Mặc Tu Nhân thì vừa gây dựng được sự nghiệp ở
giới trang sức, Sở Tuấn Thịnh tuy rằng có tính tình
hơi hỗn nhưng cũng gọi là có cùng sở thích giống
anh, hai người kết giao rồi trở thành bạn tốt của