Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 439: Không thể không chết

Ánh mắt Viên Khánh Đông sáng lên, nói: “Em quay về Minh Thành à?”

Tổng Chí Nam hơi ngẩn ra, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Ừ”

Viên Khánh Đông hỏi: “Tại sao?”

Giọng nói của Tổng Chỉ Nam hơi hoảng loạn: “Tại sao cái gì tại sao chứ, nhà em ở Minh Thành đương nhiên muốn quay về thì về thôi chứ sao.”

Viên Khánh Đông hơi thất vọng: “Chắc là bởi vì Mặc Tu Nhân, Chí Nam, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, Mặc Tu Nhân không thích em, em đừng trầm mê không tỉnh ngộ nữa!”

Giọng nói của Tổng Chí Nam mang theo tiếng khóc, nói: “Lần này em đối phó với Bạch Cẩm Sương thật sự không phải vì Mặc Tu Nhân, anh tin em có được hay không?”

Trái tim của Viên Khánh Đông lại không đáng giá lần nữa mà mềm lòng: “Vậy em nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ khi nào anh biết rõ chân tướng rồi thì anh mới có thể quyết định giúp đỡ em, em không thể cứ vô duyên vô cớ chỉ lệnh anh đi giết người mà, đúng không? Anh không phải công cụ của em, anh muốn tốt cho em, em có hiểu không?”

Tổng Chỉ Nam trầm mặc vài giây, giống như là hạ quyết tâm gì đó, nhắm mắt lại nói: “Em điều tra được một chuyện, nên, Bạch Cẩm Sương không thể không chết!”

“Chuyện gì?” Viên Khánh Đông trầm giọng hỏi.

Tổng Chỉ Nam nói: “Bạch Cẩm Sương, không phải con gái ruột của Bạch Cao Minh, thân phận thật của cô ta là con gái ruột thất lạc hai mươi năm trước của chú em, cô ta lớn lên giống thím của em như thế, lỡ như ngày nào đó chú em đi kiểm định, chắc chắn sẽ kiểm tra ra được, đến lúc đó, Bạch Cẩm Sương sẽ được đón về nhà họ Tống, thế thì em là cái gì chứ? Bao nhiêu năm qua tất cả những gì em có đều sẽ phải dâng tặng hết cho cái đồ tiện nhân Bạch Cẩm Sương kia, em không cam tâm!”

Viên Khánh Đông rõ ràng không ngờ được rằng lại là loại chuyện này.

Anh ta ngạc nhiên mở miệng nói: “Làm sao em có thể tự nhiên mà tra ra được chuyện này?”

Giọng nói của Tổng Chỉ Nam đã bắt đầu có chút vụn vỡ: “Em đã nói rồi, cô ta giống hệt thím của em, anh còn không hiểu hay sao? Chỉ cần cô ta không chết, chắc chắn sẽ có một ngày chú của em sẽ phát hiện ra”

Viên Khánh Đông bình tĩnh hơn Tổng Chỉ Nam nhiều: “Thế em không nghĩ rằng nếu Bạch Cẩm Sương chết rồi sẽ đánh rắn động cỏ hay sao? Nếu chú của em điều tra ra thân phận của cô ta thì đến lúc đó lỡ như còn tra ra cả chuyện em đã làm, thì chắc chắn em càng không có chỗ ở nhà họ Tống nữa”

Tổng Chí Nam nghe đến đây trong lòng sụp đổ. Đúng vậy, chú biết Bạch Cẩm Sương, lỡ như Bạch Cẩm Sương chết thì chú chắc chắn sẽ biết được gì đó, tiếp tục điều tra thì phải làm sao?

Tổng Chỉ Nam vừa hoảng loạn vừa suy sụp, nói: “Thế anh nói xem phải làm sao bây giờ? Viên Khánh Đông, em thật sự không còn cách nào khác nữa rồi!”

Viên Khánh Đông đứng trước của sổ, trầm mặc vài giây, sau đó từ từ mở miệng: “Thực ra, các tốt nhất là để con gái của chú em quay trở về nhà, có như thế thì chú của em mới không điều tra tiếp nữa”

Tổng Chí Nam lập tức cao giọng, nói: “Làm sao có thể như thế được, để em mở mắt nhìn Bạch Cẩm Sương quay về lại nhà họ Tống ư? Trừ khi em chết!”.

Viên Khánh Đông chau mày: “Em bình tĩnh nghe anh nói hết đã. Anh nói để chú em đón con gái về, chứ không hề nói đón con gái ruột chân chính quay trở về!”

Tổng Chỉ Nam ngẩn ra: “Anh nói thế là có ý gì?”

Viên Khánh Đông bình tĩnh mở miệng: “Em tìm đến một người con gái giả làm con gái ruột, đến lúc đó tất cả mọi vấn đề về thân thể của người kia, những giấy kiểm định và kết quả anh đều có thể giúp em làm giả tất, đảm bảo khiến chú em không điều tra ra được vấn đề gì!”.

Ánh mắt của Tổng Chí Nam hơi phát sáng, vui mừng mở to mắt, đúng vậy, chỉ có như thế làm một lần dứt khoát mới có thể yên tâm suốt đời được.

Viên Khánh Đông tiếp tục phân tích: “Chỉ cần em khống chế được thiên kim giả mạo của nhà họ Tống trong lòng bàn tay thì đến lúc đó cô ta sẽ không dám không nghe theo lời em, tất cả những gì em vốn dĩ đang có vẫn sẽ luôn là của em, hơn nữa dù cho em có đối phó với Bạch Cẩm Sương nữa, thì chú của em cũng sẽ không nghĩ gì nhiều. Còn nữa, nếu không đến bước đường cùng thì đừng chơi trò mạng người, em có hiểu ý của anh không?”.

Tổng Chỉ Nam mỉm cười gật đầu liên tiếp: “Em hiểu rồi, em biết ý của anh, Khánh Đông, cảm ơn anh, em biết anh đối với em là tốt nhất, chuyện lần này anh nhất định phải giúp em. Bây giờ em sẽ lập tức đi tìm người thế thân phù hợp!” .



Viên Khánh Đông gật đầu: “Cứ thế đi, em đi tìm người phù hợp rồi liên hệ cho anh, tốt nhất là thân phận cô nhi, để người khác không điều tra ra được, có hiểu không?”

Tống Chí Nam gật đầu, trong lòng kích động đến mức hận không thể tìm được người thích hợp ngay lập tức.

Cúp điện thoại, Tổng Chí Nam lập tức bắt đầu tìm người.

Cùng lúc đó, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân bị Cảnh Hạo Đông kéo vào một nhóm nhắn tin.

Nhóm có tên là “Tôi muốn tỏ tình”, trong nhóm chỉ có ba người họ.

Mặc Tu Nhân: “Cảnh Hạo Đông, hôm nay cậu vừa chạy từ bệnh viện tâm thần ra đấy à?”

Bạc Cẩm Sương: “Anh muốn tỏ tình à?”

Cảnh Hạo Đông: “Đúng vậy, đúng vậy, mấy hôm trước tôi đã đi hỏi Kim Thư có muốn làm bạn gái của tôi không? Kim Thư nói để cô ấy suy nghĩ, tôi cảm thấy thời cơ chín muồi rồi, chỉ còn thiểu mỗi một bước để đám cưới thôi.”

Mặc Tu Nhân: “Cho nên... cậu muốn tỏ tình, thì liên quan quái gì đến chúng tôi? Cậu kéo hai người chúng tôi vào đây làm gì?”

Cảnh Hạo Đông: “Sao cậu có thể vong ân phụ nghĩa như thể được nhỉ, cậu quên là lúc đầu cậu theo đuổi nhà thiết kế Bạch tôi đã đưa ra bao nhiêu chủ ý cho cậu, hay là giờ để tôi nói ra cho cả nhà cùng nghe?”

Bạch Cẩm Sương: “Chủ ý gì cơ?”

Mặc Tu Nhân: “Cảnh Hạo Đông, cậu im miệng cho tôi!”

Cảnh Hạo Đông:” Cái đó. Tôi im miệng rồi đây! Hai người mau giúp đỡ tôi đi, một mình tôi nghĩ không ra được cái gì hay ho cả, tôi muốn tặng cho Kim Thư một màn tỏ tình cả đời khó quên!”

Bạch Cẩm Sương: “Hình thức không quan trọng, quan trọng là tấm lòng!”

Mặc Tu Nhân: “Tôi đồng ý với vợ tôi, giống như ban đầu tôi tặng cô ấy một bữa tối với nến lãng mạn, khiến cho vợ tôi thành công chấp nhận lời tỏ tình của tôi!”.

Bạch Cẩm Sương: “Mặc Tu Nhân, một bữa ăn đã có được em, anh đắc ý lắm hả?”

Mặc Tu Nhân: “Vợ, anh sai rồi, ý của anh là, tất cả những chân tình tích tụ trước nay cuối cùng trong bữa tối đó tỏ tình với em mới có được lời đồng ý của em, điều này đã thể hiện rõ ra được rằng tấm chân tình vô cùng quan trọng!”

Cảnh Hạo Đông: “Mặc Tụ Nhân, cậu thật là sợ vợ!”

Bạch Cẩm Sương: “Anh ở trước mặt Lâm Kim Thư thì không sợ?”

Mặc Tu Nhân: “Vợ yêu bảo vệ chồng, cảm động!”.

Cảnh Hạo Đông: “Tôi lẽ ra không nên kéo hai người vào trong nhóm này, một kẻ rải cơm chó không thôi không nói, còn hợp lực nạt người neo đơn như tôi nữa!”

Mặc Tu Nhân: “Vợ ơi, chúng mình rời khỏi nhóm thôi.”

Cảnh Hạo Đông: “Hai người đừng có đi, giúp đỡ tôi đã, tôi nhận sai, cơm chó của hai người đều có vị ngọt, ăn bao nhiêu cũng không ngán!”

Mặc Tu Nhân: “Vài ngày không gặp càng ngày càng biết vuốt mông ngựa rồi đấy!”

Cảnh Hạo Đông: “Cảm ơn lời khen!”

Bạch Cẩm Sương: “Nói ý tưởng của anh trước đi, tôi sẽ căn cứ theo sở thích của Lâm Kim Thư gợi ý cho anh một chút. Còn có nếu thật sự muốn tỏ tình thì sau này bớt trêu hoa ghẹo nguyệt lại, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên ra mặt thay cho Lâm Kim Thư!”

Mặc Tu Nhân: “Tôi cũng giúp cả vợ tôi ra mặt luôn!”

Cảnh Hạo Đông: “Khụ... Mặc Tu Nhân, cậu cút ra chỗ khác chơi. Thiết kế Bạch, tôi dự định...”

Cảnh Hạo Đông: “Sao cậu có thể vong ân phụ nghĩa như thể được nhỉ, cậu quên là lúc đầu cậu theo đuổi nhà thiết kế Bạch tôi đã đưa ra bao nhiêu chủ ý cho cậu, hay là giờ để tôi nói ra cho cả nhà cùng nghe?”

Bạch Cẩm Sương: “Chủ ý gì cơ?”

Mặc Tu Nhân: “Cảnh Hạo Đông, cậu im miệng cho tôi!”

Cảnh Hạo Đông:” Cái đó. Tôi im miệng rồi đây! Hai người mau giúp đỡ tôi đi, một mình tôi nghĩ không ra được cái gì hay ho cả, tôi muốn tặng cho Kim Thư một màn tỏ tình cả đời khó quên!”

Bạch Cẩm Sương: “Hình thức không quan trọng, quan trọng là tấm lòng!”

Mặc Tu Nhân: “Tôi đồng ý với vợ tôi, giống như ban đầu tôi tặng cô ấy một bữa tối với nến lãng mạn, khiến cho vợ tôi thành công chấp nhận lời tỏ tình của tôi!”.

Bạch Cẩm Sương: “Mặc Tu Nhân, một bữa ăn đã có được em, anh đắc ý lắm hả?”

Mặc Tu Nhân: “Vợ, anh sai rồi, ý của anh là, tất cả những chân tình tích tụ trước nay cuối cùng trong bữa tối đó tỏ tình với em mới có được lời đồng ý của em, điều này đã thể hiện rõ ra được rằng tấm chân tình vô cùng quan trọng!”

Cảnh Hạo Đông: “Mặc Tụ Nhân, cậu thật là sợ vợ!”

Bạch Cẩm Sương: “Anh ở trước mặt Lâm Kim Thư thì không sợ?”

Mặc Tu Nhân: “Vợ yêu bảo vệ chồng, cảm động!”.

Cảnh Hạo Đông: “Tôi lẽ ra không nên kéo hai người vào trong nhóm này, một kẻ rải cơm chó không thôi không nói, còn hợp lực nạt người neo đơn như tôi nữa!”

Mặc Tu Nhân: “Vợ ơi, chúng mình rời khỏi nhóm thôi.”

Cảnh Hạo Đông: “Hai người đừng có đi, giúp đỡ tôi đã, tôi nhận sai, cơm chó của hai người đều có vị ngọt, ăn bao nhiêu cũng không ngán!”

Mặc Tu Nhân: “Vài ngày không gặp càng ngày càng biết vuốt mông ngựa rồi đấy!”

Cảnh Hạo Đông: “Cảm ơn lời khen!”

Bạch Cẩm Sương: “Nói ý tưởng của anh trước đi, tôi sẽ căn cứ theo sở thích của Lâm Kim Thư gợi ý cho anh một chút. Còn có nếu thật sự muốn tỏ tình thì sau này bớt trêu hoa ghẹo nguyệt lại, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên ra mặt thay cho Lâm Kim Thư!”

Mặc Tu Nhân: “Tôi cũng giúp cả vợ tôi ra mặt luôn!”

Cảnh Hạo Đông: “Khụ... Mặc Tu Nhân, cậu cút ra chỗ khác chơi. Thiết kế Bạch, tôi dự định...”

Buổi tối, Bạch Cẩm Sương gọi điện thoại mới Lâm Kim Thư ra ngoài ăn cơm.

Lâm Kim Thư đến quảng trường trung tâm, xuống khỏi taxi, đứng ở bên đường gọi điện cho Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương, cậu đang ở đâu vậy?”

Bạch Cẩm Sương chỉ nói với cô ấy đến quảng trường trung tâm chứ không nói cho cô ấy biết phải đến ăn chính xác ở tiệm nào.

Bạch Cẩm Sương nghe thấy giọng nói của Lâm Kim Thư, nhịn không được công khóe môi: “Cậu đang ở đâu vậy?”

Lâm Kim Thư ngó bốn phía xung quanh, đang muốn mở miệng đột nhiên nghe thấy một âm thanh kinh hoảng: “Lâm Kim Thư, cẩn thận!”.

Lâm Kim Thư phản ứng lại, mạnh mẽ xoay người thì nhìn thấy một ánh đèn xe chói mắt đang xông về phía mình, ánh sáng trắng xóa, chói đến mức cô ấy chẳng nhìn rõ cái gì.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK