Chương 442: Thuận theo tự nhiên
Mặc Tu Nhấn mím môi: “Anh biết em không có gì với anh ta, chỉ là anh ta... thôi bỏ đi, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi!”
Anh không thể đối phó Tần Vô Đoạn như đối phó người ngoài, anh chỉ hy vọng anh ta có thể biết quay về đường ngay, dù gì thì bây giờ người Bạch Cẩm Sương yêu là anh.
Đúng lúc này, Vấn Đình chợt lao đến: “Không ổn, cậu Cảnh và cô Lâm cãi nhau!”
Bạch Cẩm Sương tái mặt, vội vàng quay người chạy vào trong bệnh viện, Mặc Tu Nhân nhíu mày đuổi theo. Từ xa là bọn họ đã thấy mặt mày Lâm Kim Thư đầy nước mắt, chỉ vào mặt Cảnh Hạo Đông bảo anh ta cút đi. Bạch Cẩm Sương vội vàng chạy đến, ôm lấy Lâm Kim Thư: “Lâm Kim Thư, đừng nóng, lúc tớ đi vẫn còn ổn mà, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Kim Thư chỉ vào Cảnh Hạo Đông, nước mắt tuôn như mưa: "Cậu hỏi xem anh ta làm gì, Lâm Thanh Tuấn trở nên như thế là do anh ta hại cả!"
Cảnh Hạo Đông mím môi không nói gì, hốc mắt đỏ bừng nhìn Lâm Kim Thư. Bạch Cẩm Sương không cần nghĩ đã đoán được nguyên nhân, chắc chắn Cảnh Hạo Đông đã nói tất cả cho Lâm Kim Thư nghe. Lâm Kim Thư đau khổ ôm cô: “Cầm Sương, tớ nên làm gì đây? Lâm Thanh Tuấn đỡ cho tớ hai lần, tớ đúng là sao chổi, tại sao lần nào cũng hại anh ấy thành như thế?”
Lâm Thanh Tuấn không tin cô ấy, cô ấy đau khổ chọn buông tay Lâm Thanh Tuấn, nhưng trong lòng cô ấy biết rõ Lâm Thanh Tuấn là người tốt, anh ta cũng không làm gì sai, nhưng tại sao người tốt lại phải trả giá đắt như thế? Tại sao lại không công bằng như thế?
Bạch Cầm Sương ôm chặt Lâm Kim Thư, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô ấy, trấn an cô: “Cậu đừng khóc, Lâm Thanh Tuấn sẽ khỏe lên thôi, cậu đừng tự trách bản thân, chuyện này là may rủi, không ai muốn trở nên như thế!”
Cô vừa nói vừa nháy mắt cho Mặc Tụ Nhân, ra hiệu cho anh dẫn Cảnh Hạo Đông đi. Cảnh Hạo Đông cố chấp nhìn về phía Lâm Kim Thư không muốn đi.
Mặc Tu Nhân hạ giọng: “Cậu muốn tôi đánh ngất cậu rồi dẫn đi à? Bây giờ Lâm Kim Thư không chịu được kích thích nữa!”
Cảnh Hạo Đông đau đớn nhắm mắt lại, để Mặc Tu Nhân kéo ra ngoài.
Vừa đến chỗ không có người, Mặc Tu Nhân lập tức giận dữ hỏi: "Cậu làm gì đấy, sao lại cãi nhau với Lâm Kim Thư trong bệnh viện, tôi bảo cậu gánh vác trách nhiệm chứ không phải để cậu kích thích cô ấy như thế trong lúc này!”
Trạng thái của Cảnh Hạo Đông rất tệ, không có tinh thần như lúc trước. Anh ta đỏ mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Tôi cũng không muốn kích thích cô ấy, nhưng cô ấy không đi đứng bình thường được nữa mà vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Thanh Tuấn trong phòng chăm sóc đặc biệt, tôi hết cách, mặc dù sợ đau khổ nhưng tôi cũng chỉ muốn cô ấy tỉnh lại!”
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân không vui: “Nên cậu không muốn chịu khổ một mình, nói tất cả mọi chuyện ra trong lúc cô ấy khổ nhất? Cảnh Hạo Đông, cậu có đầu óc không? Cậu làm như thế chỉ khiển quan hệ giữa hai người càng thêm tệ!”
Vẻ mặt Cảnh Hạo Đông đầy tuyệt vọng, đau khổ ngập tràn trong đôi mắt đào hoa: "Tôi biết, nhưng tôi không muốn gạt cô ấy!”
Mặc Tu Nhân cảm thấy hết chỗ nói rồi: “Cậu nói xem bình thường cậu là người gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đầu óc linh hoạt như vậy, giờ bị vải nhét đầy rồi à?"
Cảnh Hạo Đông dựa vào tường, trượt xuống đất, đau đớn ôm đầu: “Tu Nhân, cậu đừng nói nữa, tôi khó chịu quá!”
Mặc Tu Nhân nghe vậy, chỉ đành mềm lòng, kiểu mềm lòng với anh em này không giống khi đối mặt với Bạch Cẩm Sương. Anh xót xa cho Bạch Cẩm Sương, anh thầm nghĩ phải ôm chặt lấy cô, đối xử tốt với cô gấp đôi. Xót cho Cảnh Hạo Đông là bất đắc dĩ đau khổ thay anh ta, còn cảm thấy tức giận.
Anh vỗ vai anh ta: "Gần đây cậu đừng đến bệnh viện nữa, tôi sẽ nói cho cậu tình hình bên này! Còn nữa, cậu đừng kích thích Lâm Kim Thư nữa, bây giờ cậu càng làm thế thì cô ấy càng hận cậu!”
Giọng Cảnh Hạo Đông cực kỳ khán: "Tôi biết, vì tôi nên Lâm Thanh Tuấn mới trở nên như thế!”
Ban nãy Lâm Kim Thư cũng nói giống vậy, cảm giác khi cô ấy và Cảnh Hạo Đông nói câu này rất khác biệt, Lâm Kim Thư giận dữ phẫn nộ, anh ta lại là áy náy bất lực. Mặc Tu Nhân cũng không nói gì, yên lặng đứng bên cạnh an ủi anh ta.
Anh ta ngồi khoảng nửa tiếng, bỗng đứng dậy, Mặc Tu Nhân vừa cởi nút áo bị dọa, tay dừng ở không trung: “Cậu sao thế"?
Vẻ mặt Cảnh Hạo Đông âm u đến mức đáng sợ: “Không có gì, tôi ra ngoài một lát.”
Mặc Tu Nhân phát hiện anh ta không bình thường, bèn tủm cánh tay anh ta: “Cậu muốn làm gì?”
Cảnh Hạo Đông không giấu anh, nói thẳng: “Đi giết Khương Quý Nhi!”
Mặc Tu Nhân giật mình, nặng nề nói: “Mẹ nó cậu điên rồi?”
Cảnh Hạo Đông bật cười: “Đúng vậy, tôi điên rồi, tối nay nhất định tôi phải điên một lần, nếu Lâm Kim Thư đồng ý lời tỏ tình của tôi, chắc chắn tôi sẽ điên vì vui, chỉ tiếc là Khương Quý Nhi phá hỏng chuyện tốt của tôi, bây giờ tôi đã bị cô ta chọc điên rồi!”
Cảnh Hạo Đông nói xong quay người định đi, Mặc Tu Nhân nắm chặt cánh tay anh ta, mặt xanh mét: “Cậu đứng lại đó cho tôi, đừng làm bậy, vì một phương Quý Nhi mà cần phải làm như vậy ư? Muốn đối phó với nhà họ Khương còn nhiều cách mà!”
Mặt mày Cảnh Hạo Đông đầy vẻ cố chấp: “Nhưng tôi chỉ muốn chính tay giết chết cô ta ngay bây giờ!”
Mặc Tu Nhấn mím môi im lặng vài giây: “Cậu đừng xúc động, tôi sẽ bảo người đưa cậu đến Tử Uyển, đến lúc đó tôi sẽ sai người đưa Khương Quý Nhi đến!”
Cảnh Hạo Đông vô thức siết tay: “Không cần đâu, tôi tự làm!”
Mặc Tu Nhân giận thật: “Cậu nhìn lại xem bây giờ mình trông thế nào? Vẻ mặt dữ tợn, không còn lý trí, cậu cứ thế đi qua đó chắc chắn sẽ có chuyện không may xảy ra, sao tôi có thể để cậu đi được!”
Cảnh Hạo Đông nhắm mắt, cố chấp nói: “Tôi không muốn cậu dính vào chuyện này!”
Mặc Tu Nhân bá đạo: “Hoặc là đánh chết tôi, hoặc là bị tôi đánh ngất, tôi không thể để cậu đi báo thù như thế này, cậu chọn đi!”
Sức lực căng chặt trên người Cảnh Hạo Đông như chợt biến mất, anh ta nhìn Mặc Tu Nhân chằm chằm, ánh mắt đầy tuyệt vọng đau đớn: “Tu Nhân, cậu đừng ép tôi được không?”
Mặc Tu Nhân cố gắng làm mình bình tĩnh: Không phải tôi đang ép cậu, tôi chỉ không thể trơ mắt nhìn cậu đi chịu chết, đúng là nhà họ Khương chả là cái gì nhưng cậu công khai đến cửa báo thù như thế sẽ làm nhiều người chú ý, cuối cùng không báo thù được, cậu hiểu ý tôi không?”.
Cảnh Hạo Đông im lặng một lát lâu rồi nói: “Được, tôi nghe lời cậu, cậu đừng đánh tôi ngất, bây giờ tôi sẽ đến Tử Uyển!”
Mặc Tu Nhân khẽ thở phào: “Tôi đã sai người đi bắt Khương Quý Nhi từ trước, cậu yên tâm, chắc chắn không để lại dấu vết gì!”
Cảnh Hạo Đông giương mắt nhìn anh, mặt nghiêm túc: “Tu Nhân, cảm ơn cậu!”
Mặc Tu Nhân thở dài: “Cậu không bao giờ cần nói cảm ơn với tôi! Tôi bảo Vấn Đông đưa cậu đến Tử Uyển, nếu không thì tôi lo!”
Cảnh Hạo Đông lại gật đầu, không từ chối ý tốt của anh.
Vẻ mặt Cảnh Hạo Đông âm u đến mức đáng sợ: “Không có gì, tôi ra ngoài một lát.”
Mặc Tu Nhân phát hiện anh ta không bình thường, bèn tủm cánh tay anh ta: “Cậu muốn làm gì?”
Cảnh Hạo Đông không giấu anh, nói thẳng: “Đi giết Khương Quý Nhi!”
Mặc Tu Nhân giật mình, nặng nề nói: “Mẹ nó cậu điên rồi?”
Cảnh Hạo Đông bật cười: “Đúng vậy, tôi điên rồi, tối nay nhất định tôi phải điên một lần, nếu Lâm Kim Thư đồng ý lời tỏ tình của tôi, chắc chắn tôi sẽ điên vì vui, chỉ tiếc là Khương Quý Nhi phá hỏng chuyện tốt của tôi, bây giờ tôi đã bị cô ta chọc điên rồi!”
Cảnh Hạo Đông nói xong quay người định đi, Mặc Tu Nhân nắm chặt cánh tay anh ta, mặt xanh mét: “Cậu đứng lại đó cho tôi, đừng làm bậy, vì một phương Quý Nhi mà cần phải làm như vậy ư? Muốn đối phó với nhà họ Khương còn nhiều cách mà!”
Mặt mày Cảnh Hạo Đông đầy vẻ cố chấp: “Nhưng tôi chỉ muốn chính tay giết chết cô ta ngay bây giờ!”
Mặc Tu Nhấn mím môi im lặng vài giây: “Cậu đừng xúc động, tôi sẽ bảo người đưa cậu đến Tử Uyển, đến lúc đó tôi sẽ sai người đưa Khương Quý Nhi đến!”
Cảnh Hạo Đông vô thức siết tay: “Không cần đâu, tôi tự làm!”
Mặc Tu Nhân giận thật: “Cậu nhìn lại xem bây giờ mình trông thế nào? Vẻ mặt dữ tợn, không còn lý trí, cậu cứ thế đi qua đó chắc chắn sẽ có chuyện không may xảy ra, sao tôi có thể để cậu đi được!”
Cảnh Hạo Đông nhắm mắt, cố chấp nói: “Tôi không muốn cậu dính vào chuyện này!”
Mặc Tu Nhân bá đạo: “Hoặc là đánh chết tôi, hoặc là bị tôi đánh ngất, tôi không thể để cậu đi báo thù như thế này, cậu chọn đi!”
Sức lực căng chặt trên người Cảnh Hạo Đông như chợt biến mất, anh ta nhìn Mặc Tu Nhân chằm chằm, ánh mắt đầy tuyệt vọng đau đớn: “Tu Nhân, cậu đừng ép tôi được không?”
Mặc Tu Nhân cố gắng làm mình bình tĩnh: Không phải tôi đang ép cậu, tôi chỉ không thể trơ mắt nhìn cậu đi chịu chết, đúng là nhà họ Khương chả là cái gì nhưng cậu công khai đến cửa báo thù như thế sẽ làm nhiều người chú ý, cuối cùng không báo thù được, cậu hiểu ý tôi không?”.
Cảnh Hạo Đông im lặng một lát lâu rồi nói: “Được, tôi nghe lời cậu, cậu đừng đánh tôi ngất, bây giờ tôi sẽ đến Tử Uyển!”
Mặc Tu Nhân khẽ thở phào: “Tôi đã sai người đi bắt Khương Quý Nhi từ trước, cậu yên tâm, chắc chắn không để lại dấu vết gì!”
Cảnh Hạo Đông giương mắt nhìn anh, mặt nghiêm túc: “Tu Nhân, cảm ơn cậu!”
Mặc Tu Nhân thở dài: “Cậu không bao giờ cần nói cảm ơn với tôi! Tôi bảo Vấn Đông đưa cậu đến Tử Uyển, nếu không thì tôi lo!”
Cảnh Hạo Đông lại gật đầu, không từ chối ý tốt của anh.
Tối đến, khi về tới nhà, anh vừa vào cửa là đã ôm chặt Bạch Cẩm Sương, đè lên cửa hôn dữ dội. Vừa hôn xong, chân cô mềm luôn.
Mặc Tu Nhân ôm chặt cô, vùi đầu cổ cô: “Anh chỉ bùi ngùi không biết ngày mai và bất ngờ, cái nào sẽ đến trước, nghĩ vậy chỉ muốn ôm em cùng đi thôi!”
Mắt Bạch Cẩm Sương chớp chớp, ôm chặt lại anh.
Lần này Lâm Thanh Tuấn gặp tai nạn xe cộ khiến cho quan hệ vốn dịu đi của Lâm Kim Thư và Cảnh Hạo Đông đã hoàn toàn đông cứng.