Chương 105: Vô tích sự
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, ánh mắt bối rối,
vô thức phản bác: "Không quen!”
Mặc Tu Nhân cảm giác phản ứng của Bạch
Cẩm Sương có chút kỳ lạ: "Em phản bác nhanh
quát”
Bạch Cẩm Sương bình tĩnh một chút: "Chỉ là ở
trường học tôi có nghe qua về anh ta thôi, anh ta
nổi tiếng lắm!”
Con ngươi Mặc Tu Nhân lóe lên: "Thật sao!”
Bạch Cẩm Sương không nói gì.
Cô không có cách nào thừa nhận với Mặc Tu
Nhân rằng cô thích người kia nhưng sau đó bị vị
hôn thê của người đó làm cho nhục nhã!
Đã qua rồi thì chuyện này sẽ không còn liên
quan đến cô nữal
Bạch Cẩm Sương im lặng một lúc, đặt bản
thảo thiết kế trong tay lên trên bàn làm việc của
Mặc Tu Nhân: "Tổng giám đốc Mặc, đây là bản
thảo thiết kế tham gia cuộc thi trang sức Nắng
Mai, tôi vẽ xong rồi!”
Mặc Tu Nhân cầm lấy xem: "Cũng không tệ
lắm!”
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến Miêu Linh, đột
nhiên không muốn đuổi cùng giết tận.
Cô hỏi Mặc Tu Nhân: "Miêu Linh... Sẽ không bị
bắt chứ!”
Mặc Tu Nhân cau mày: "Em thương cảm cô ta
sao?"
Bạch Cẩm Sương nhìn vẻ mặt của anh ta liên
đoán ra được người này đang hiểu lầm.
Cô lắc đâu: "Tôi không phải Đức Mẹ Maria, cô
ta hại tôi, ngược lại tôi còn thương cảm cô ta
nhưng không quá tràn trê, chỉ là, loại bỏ được một
Miêu Linh nhưng không bắt được người đàn ông
đứng sau màn tối thì cũng chẳng ích gì”
Con ngươi Mặc Tu Nhân lóe lên: "Miêu Linh bị
bắt rồi, cô ta sống hay chết không liên quan đến
tôi, còn người đàn ông sau màn tối kia, em cứ
khăng khăng tin tưởng Sở Tuấn Thịnh, tôi sẽ tiếp
tục điều tra triệt để, khiến em tâm phục khẩu
phục!”
Bạch Cẩm Sương thật lòng nói: "Cảm ơn anh,
tổng giám đốc Mặc!”
Mặc Tu Nhân hừ một tiếng: "Không cần, chỉ
cần em cách xa Sở Tuấn Thịnh một chút là đủ rồi!”
Bạch Cẩm Sương mím môi muốn giải thích
nhưng nghĩ đến chuyện lúc trưa, cũng không biết
nói như thế nào cho tốt.
Ngay sau đó, cô nghĩ đến bức thư mà Bạch
Cao Minh dùng để đe dọa cô, trong tiềm thức
muốn nói cho Mặc Tu Nhân.
Dù sao, Bạch Cao Minh là muốn đưa Bạch
Linh Lan vào Hoàng Thụy, chuyện này chắc sẽ
không giấu được Mặc Tu nhân.
Kết quả, cô vừa mở miệng định nói.
Mặc Tu Nhân đã cau mày: "Còn đứng ở đây
làm gì? Chờ tôi đứng dậy tiễn em sao?”
Bạch Cẩm Sương hít thở có chút ngột ngạt,
cô muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng nhìn Mặc
Tu Nhân: "Tổng giám đốc Mặc, tôi đi trước đây!”
Bạch Cẩm Sương đi rồi, Mặc Tu Nhân nhìn
chằm chằm nơi cửa văn phòng, xé một viên kẹo
bạc hà ném vào miệng, giữa hai mắt hiện lên một
tia cáu kỉnh.
Anh nhận ra rằng khi đối phó với Bạch Cẩm
Tham gia Facebook Group