Chương 170: Xử lý như thế nào
Lâm Thanh Tuấn đột nhiên xông vào, vẻ mặt
lo lắng: "Cẩm Sương, em không sao chứ!”
Bạch Cẩm Sương xảy ra chuyện, anh ta cũng
vừa biết chuyện từ Thượng Vân Dương.
Anh ta áy náy không ngừng, nếu không phải
cô sơ ý, nói không chừng Bạch Cẩm Sương sẽ
không xảy ra chuyện.
Mặc Tu Nhân đối với Lâm Thanh Tuấn vô
cùng bất mãn, nghĩ đến buổi sáng là Lâm Thanh
Tuấn cùng ăn sáng với Bạch Cẩm Sương, thì sắc
mặt anh cũng không tốt được.
Anh nhìn Lâm Thanh Tuấn với vẻ mặt đen
thui, giọng điệu rất tức giận: "Đợi anh biết mà đưa
cô ấy đến bệnh viện, chắc lúc đó mạng cũng
không còn, anh nói có chuyện hay không!”
Lâm Thanh Tuấn nhìn Bạch Cẩm Sương với
vẻ mặt áy náy” Cẩm Sương, xin lỗi, tôi cũng mới
biết!”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Không sao, cùng
cậu không liên quan, là do tôi không cẩn thận!”
Nghe Bạch Cẩm Sương nói như vậy, trong
lòng Mặc Tu Nhân vô cùng khó chịu, anh nhíu
mày nhìn cô, sau đó hừ lạnh một tiếng, liền xoay
người đi ra ngoài.
Lâm Thanh Tuấn mím môi: "Cẩm Sương, tổng
giám đốc Mặc làm sao vậy?”
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên: "Có thể là
tâm trạng không tốt
Lâm Thanh Tuấn gật đầu: "Chỉ là, nói thật,
cũng may hôm nay là có tổng giám đốc Mặc!”
Bạch Cẩm Sương ừ một tiếng, cũng không
nói gì nữa.
Lâm Thanh Tuấn suy nghĩ một chút, liền nói:
"Lâm Kim Thư biết em bị dị ứng, đã vội đến Nha
Trang!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Cậu ấy làm sao
biết được?”
Lâm Thanh Tuấn cũng ngại ngùng: "tôi vừa
biết em bị dị ứng, liền gọi cho nó, lúc đó lo lắng
cho em, nên nhịn không được liền nói với nó”
Bạch Cẩm Sương cũng biết Lâm Thanh Tuấn
làm như vậy cũng là vì tốt cho cô, liền mím môi:
"Vậy một chút nữa anh ra sân bay đón cậu ấy giúp
em, em còn ở đây đợi kết quả của cuộc thi trang
sức trái tim của biển, đúng lúc có cậu ấy ở đây
cùng đi khắp nơi một chút”
Lâm Thanh Tuấn gật đầu: "Không thành vấn
đề, bây giờ anh liền đi ngay!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu.
Lâm Thanh Tuấn đến bệnh viện thăm Bạch
Cẩm Sương một chút, liền đi đến sân bay.
Bạch Cẩm Sương nhắm mắt lại, vốn muốn đợi
truyền nước biển xong, kết quả, không hay biết lại
ngủ mất, đến khi rút kim tiêm ra lúc nào cũng
không biết.
Khi Bạch Cẩm Sương tỉnh lại lần nữa, nhìn
thấy Mặc Tu Nhân đang ngồi trên sofa trong
phòng bệnh, ánh sáng của đèn tạo một vòng tròn
tối trên gương mặt của anh, khiến người khác có
cảm giác ảm đạm.
Bạch Cẩm Sương vửa tỉnh lại muốn nói
chuyện, kết quả, giọng nói cô họng có chút khó
chịu, nói không ra tiếng, Mặc Tu Nhân đã chú ý
đến cô từ lúc cô tỉnh lại.
"Cô làm sao vậy?” Mặc Tu Nhân ngẩng đầu
lên, yên lặng nhìn cô.
Bạch Cẩm Sương mím môi, giọng nói khô
khốc: "Đỡ hơn nhiều rồi!”
Mặc Tu Nhân đứng lên, cầm một ly nước đưa
cho cô: "Uống một chút nước trước đi!”
Bạch Cẩm Sương nhìn anh đang cầm ly nước,
có một chút cảm giác ấm áp không thể tả được,
có thể là do bị bệnh, nên người cũng trở nên yếu
ớt.
Bạch Cẩm Sương uống hai ngụm nước,
nghiêm túc cảm ơn Mặc Tu Nhân: "Anh Mặc, bất
kể trước đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay
thật sự cảm ơn anh, nếu không phải có anh, tôi có
thể sẽ..."
Mặc Tu Nhân nghe cô nhắc đến, nhịn không
được liền cau mày, giọng nói cùng lạnh lùng hơn: