Mục lục
Bạch Cẩm Sương (full) – Truyện tác giả: Vân Khởi Mặc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206: Chửi thề

Bạch Cẩm Sương vội vội vàng vàng lắc đầu,
khuôn mặt thể hiện rõ biểu cảm vì được sủng ái

quá mà cảm thấy sợ hãi: “Không sao, không sao!”
Mặc Tu Nhân nói xin lỗi với cô đã làm cô kinh
ngạc lắm rồi, cô còn dám để ý cái gì nữa chứ!
Còn nữa, Mặc Tu Nhân lúc đó đang tức giận
như thế, cũng có một phần nguyên nhân rất lớn là
do anh lo lắng cho sự an nguy của cô, cô vẫn còn

lương tâm đó.
Ăn sáng xong, hai người cùng nhau ra ngoài.

Mặc Tu Nhân đi trước, chủ động đề nghị:

“Anh đưa em đến chỗ làm!”

Bạch Cẩm Sương vẫn còn chút bối rối, tính

cách của Mặc Tu Nhân sao hôm nay lại có thay
đổi lớn như thế chứ, ngoài việc nghe thấy anh chủ
động xin lỗi cô, cô căn bản không còn nghe thấy

anh nói gì nữa cả.

Mặc Tu Nhân nói xong, không nghe thấy tiếng
cô trả lời, liền xoay người lại xem cô thế nào thì lại
thấy Bạch Cẩm Sương ngây ngốc va vào anh, trực

tiếp nhào vào lòng anh.

Bạch Cẩm Sương nhn không được mà kích
động chửi thề, đau đớn đến mức lập tức đưa tay

lên xoa mũi.

Cảm giác đau đớn truyền thẳng đến đại não
của cô, mũi cô như va phải một tấm sắt cứng,

đâu đến mức sắp chảy cả nước mắt.
Bạch Cẩm Sương đôi mắt có chút đỏ lên, mở
lời nói với anh: “Anh tự nhiên dừng lại đột ngột

làm gì thế?

€ô có chút ủy khuất, đáng thương, nhìn có vẻ

rất đau đớn.

Mặc Tu Nhân cong cong môi, cãi lại ngay:

“Anh đang hỏi em, sao em không trả lời anh?”
Bạch Cẩm Sương ngơ ngác: “Anh hỏi gì cơ?”

Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô, có chút buồn cười,
bộ dạng của Bạch Cẩm Sương lúc ngày nhìn thất

ngốc nghếch, nhưng cũng rất đáng yêu.

Anh trả lời cô: “Anh nói anh muốn đưa em đến

chỗ làm!”

Bach Cẩm Sương xoa xoa mũi, có chút ngại
ngưng: “Xin lỗi anh, em không nghe thấy! Nhưng

mà, ngực anh cũng cứng quá đấy:

Bạch Cẩm Sương buông tay, đầu mũi cô hơi

đỏ lên thật.

Mặc Tu Nhân cười nhẹ nhìn cô, thấy Bạch

Cẩm Sương cũng đnag nhìn mình, mặt anh rộ lên
một nụ cười rạng rõ: “Anh bảo em đi không nhìn

đường, sau này chú ý một chút!”

Bạch Cẩm Sương vuốt tóc rồi lại không nhịn
được sờ lên mũi, chiếc mũi cô đỏ lên như chú thỏ
có đôi mắt đỏ, vừa đáng thương mà cũng đáng

yêu.

Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô một cái, trong đầu
bỗng nảy lên suy nghĩ, trước đây sao anh chưa

tưng f phát hiện ra cô lại đáng yêu đến thế chứ!

Bởi vì hôm nay Mặc Tu Nhân chủ động xin lỗi
nên Bach Cẩm Sương cũng không từ chối việc đi

làm cũng anh.

Xem ra lần trước bị Mặc Tu Nhân nghe thấy
chủ đề bàn luận đàn ông chỉ như quần áo, Bach
Cẩm Sương đã không dám liên kết bất cứ thứ gì
trên điện thoại nữa, ngồi trên xe, cô chỉ cúi đầu

nghịch điện thoại, không thì yên tĩnh nhắm mắt

giả vờ ngủ.
Mặc dù cả đoạn đường không nói với nhau
câu nào nhưng tâm tình của Mặc Tu Nhân rất tốt.
Đến công ty, hai người xuống xe.

Từ trước đến nay Mặc Tu Nhân luôn đi thang
máy dành riêng cho giám đốc mà hôm nay lại
cầm điện thoại, cú đầu bước vào thang máy danh

cho nhân viên.

Bạch Cẩm Sương nhìn anh, vốn dĩ muốn nhắc.
anh nhưng lại nhì bộ dạng chăm chú xem điện

thoại kia lại không nói gì nữa.
Mặc Tu Nhân đang lướt mạng xã hội.

Anh vừa mở lên xem đã thấy tin Bạch Cẩm

Sương đăng trên trang cá nhân.



“Quá kinh ngạc! Hôm nay mặt trời mọc ở

đằng tây à?”





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK