Chương 445: Nhận lại tổ tiên
Tống Ngọc Tiên nhìn tờ xét nghiệm quan hệ thân thích trong tay, khi cô ta nhìn đến từ cuối cùng là mối quan hệ mẹ con thì cô ta chỉ cảm thấy rất chướng mắt: “Cho dù vậy thì sao chứ? Tôi được nuôi dưỡng trong nhà họ Tống. Tôi là con gái của nhà họ Tống. Chẳng lẽ mấy người chưa từng nghe câu công sinh không bằng công dưỡng sao? Nếu trước đây khi tôi còn nhỏ mấy người đã vứt bỏ tôi thì sao bây giờ lại tới đây làm bộ làm tịch chứ?”
Dứt lời, cô ta tỏ vẻ chế giễu: “Không phải vì mấy người coi trọng thân phận con gái nhà họ Tổng của tôi đó chứ?”
Quý Thanh Bình và Ngụy Tuyết Hoa lập tức thay đổi sắc mặt.
Ngụy Tuyết Hoa bắt đầu khóc: “Con ơi, sao con có thể nói với mẹ như vậy được chứ?
Quý Thanh Bình vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh và không phủ nhận rằng họ coi trọng thân phận. của Tống Ngọc Tiên mà chỉ nói: “Cho dù công sinh không bằng công dưỡng nhưng dù sao vẫn có ơn sinh thành. Chị lại có loại thái độ này thì thật không hay lắm đâu”
Lúc đầu Tống Ngọc Tiên vốn đã bực bội và bối rối, bây giờ cô ta không thèm tranh luận với họ: “Nói đi, các người đến tìm tôi là muốn gì?”.
Đôi mắt của Quý Thanh Bình sáng lên: “Nói thật nếu không phải là không còn cách nào khác thì chúng tôi cũng không muốn đến tìm chị. Tuy nhiên, chị tư của tôi đã xảy ra chuyện nên tôi phải đến nhờ chị giúp đỡ. Tôi hy vọng chị có thể vì chút quan hệ huyết thống mà ra tay cứu giúp”
Khi Quý Thanh Bình và Ngụy Tuyết Hoa đi bước đầu tiên trong kế hoạch thì không hề chơi chiêu sư tử ngoạm.
Họ muốn đầu tiên phải đánh cô ta bằng tình cảm và hiểu biết bằng lý trí, để Tống Ngọc Tiên có thể giúp Quý Nhiên thoát ra. Sau đó họ sẽ từ từ tiến lại gần cô ta để có được một chút lợi ích.
Tống Ngọc Tiên nhìn Quý Thanh Bình tỏ vẻ khinh thường và nói với vẻ mặt lãnh đạm: “Chị tự sao?”
Quý Thanh Bình gật đầu: “Đúng vậy, là chị thứ tư của tôi. Chị nên gọi là em tự. Nói mới nhớ, chắc chắn là chị có biết chị tư. Tên chị ấy là Quý Nhiên. Chị ấy từng khá nổi tiếng, nhưng chị ấy đã đắc tội với người ta và bây giờ đang ở trong tù. Tôi với mẹ đến tìm chị với hy vọng chị có thể giúp đỡ chị ấy. Chị là con thứ ba trong gia đình, bên trên còn có chị cả và chị gái thứ hai. Tôi là em trai thứ năm của chị. Chúng ta là người một nhà”
Đúng thật là Tống Ngọc Tiên có biết Quý Nhiên và mắt cô ta lóe lên khi nghe đến cái tên này.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong lời của Quý Thanh Bình, cô ta liền cười một cách cười mỉa mai: “Còn có em trai thứ năm sao? Mấy người đang làm giấc mộng xuân thu đó hả? Chỉ vì chút quan hệ này mà cũng đòi tôi giúp mấy người sao? Mấy người đến đây bằng cách nào thì về như thế đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Sau khi Tổng Ngọc Tiên nói xong thì lập tức vẻ mặt của cô ta trở nên tối sầm lại, nhìn có hơi
đáng sợ khiến người ta nhìn cũng phát hoảng.
Ngụy Tuyết Hoa không có ý kiến, bà ta chỉ biết nhìn Quý Thanh Bình để được giúp đỡ.
Quý Thanh Bình không ngờ rằng Tống Ngọc Tiên lại không màng đến tình cảm như thế, vì vậy anh ta không còn cách nào khác hơn là phải dùng đến một chiều lớn hơn: “Nếu chị đã không nói chuyện tình cảm như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo”
Lông mày của Tống Ngọc Tiên khẽ giật giật, cô ta có dự cảm không tốt: “Các người muốn làm gì?”
Đôi mắt của Quý Thanh Bình ảnh lên vẻ nguy hiểm và anh ta nói bằng giọng điệu uy hiếp: “Bây giờ gia cảnh đã tốt lên rồi, chị cả và chị hai cũng đã kết hôn. Cuối cùng tôi và mẹ cũng tìm được chị rồi, đương nhiên là đến nhà họ Tổng để đón chị về nhận lại tổ tiên thôi”
Ngay lập tức sắc mặt của Tống Ngọc Tiên liền thay đổi.
Nếu là trước đây thì cô ta sẽ không quan tâm đến một mối đe dọa như vậy.
Tuy nhiên, tình hình bây giờ đã khác. Tống Đình Nguyên đã tìm lại được con gái ruột của ông ta, cô ta ở lại nhà họ Tống thì càng giống như một người thừa thãi vậy.
Nếu lúc này, hai người kia lại tìm tới cửa thì có lẽ Tống Đình Nguyên sẽ thật sự đẩy cô ta đi ra.
Loại người như Ngụy Tuyết Hoa và Quý Thanh Bình, cô ta vừa nhìn là biết ngay họ đang nghĩ gì. Tổng Đình Nguyên sẽ không cho phép nhà họ Tống có bất cứ dính líu nào đến những người như những con bọ khát máu này.
Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Tiên liền nắm chặt hai tay: “Mấy người nói cái gì, nói lại lần nữa xem nào?”
Quý Thanh Bình nhún nhún vai trả lời lại: “Bảo chị về nhận lại tổ tiên chứ gì nữa”
Anh ta cũng không nghĩ rằng Tống Ngọc Tiên lại có đủ dũng khí từ bỏ vinh hoa phú quý hiện tại để quay về với gia đình nhà họ Quý.
Quả nhiên, Tổng Ngọc Tiên hạ giọng nói: “Không đi.
Quý Thanh Bình biết rằng những lời đe dọa của anh ta đã có tác dụng, anh ta cười và nói: “Không đi cũng được nhưng phải cứu chị tư”.
Tống Ngọc Tiên bị nhà họ Quý dọa đến mức hoảng sợ, cô ta vừa tức giận vừa nói bằng giọng đầy căm phẫn: “Tôi sẽ tìm cách. Bây giờ, mấy người hãy rời khỏi nhà tôi. Không được sự cho phép của tôi thì không được đến tìm tôi lần nữa”
Quý Thanh Bình trợn mắt nhìn cô ta: “Vậy thì làm sao chúng tôi biết được chị có đang nghĩ cách giải quyết hay không chứ?”.
Tổng Ngọc Tiên đột ngột quay nhìn Quý Thanh Bình, ánh mắt của cô ta có vẻ nham hiểm: “Cậu đừng có ép tôi thêm lần nữa”
Quý Thanh Bình bị bộ dạng của cô ta làm cho hoảng sợ, vô thức nắm chặt lấy cánh tay của Ngụy Tuyết Hoa. Anh ta hơi thiếu tự tin nhìn Tống Ngọc Tiên: “Chị làm gì mà dữ như vậy hả? Tôi nói thật đó. Nếu không, chị phải cho tôi số điện thoại để tôi có thể hỏi thăm về tình hình tiến triển của vấn đề này.”
Tổng Ngọc Tiên cúi đầu, cô ta cầm tờ giấy ghi chú rồi viết số điện thoại của cô ta lên đó. Sau đó cô ta hạ giọng nói: “Cầm lấy số điện thoại di động rồi cút đi.”
Quý Thanh Bình cho rằng việc Tống Ngọc Tiên tỏ thái độ với anh ta như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì, mặc dù anh ta hơi sợ cô ta nhưng dù sao thì cô ta đã đồng ý giúp đỡ nên anh ta dắt theo Ngụy Tuyết Hoa và vui vẻ rời đi.
Ngay khi họ rời đi, Tổng Ngọc Tiên liền cảm thấy bản thân mất hết sức lực. Cô ta mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha, đôi mắt đỏ hoe.
Trên đời sao lại có kẻ vô liêm sỉ như vậy chứ. Họ đã bỏ rơi cô ta, giờ lại muốn ăn thịt uống máu cô ta.
Nhất định cô ta phải tìm cách thoát khỏi hai người này.
Ngày hôm sau, khi Bạch Cẩm Sương đến công ty, cô đã nghe được một tin tức sét đánh.
Đêm qua con gái rượu của nhà họ Khương đi qua ngã tư đã bị ô tô tông chết, hơn nữa người tài xế tông vào đã trốn thoát không để lại chút manh mối nào. .
Gia đình họ Khương luôn một mực cho rằng Khương Quý Nhi đã bị ai đó giết hại vì mấy ngày nay cô ta đã không về nhà. Kết quả là tối hôm qua cô ta đột nhiên xuất hiện trên đường và đã bị ô tô đâm chết, cho nên bọn họ yêu cầu cảnh sát phải điều tra kỹ lưỡng.
Tuy nhiên, sau khi điều tra cả nửa ngày thì cảnh sát kết luận trên người Khương Quý Nhi không có vết thương nào khác. Hơn nữa, vào tối hôm qua cô ta từ nhà một người bạn đi ra và bạn của cô ta nói rằng Khương Quý Nhi ở nhà người bạn đó một ngày rồi mới rời đi vào đêm qua.
Theo cách này, những lời của nhà họ Khương bị coi là những suy đoán sai lầm và cuối cùng cái chết của Khương Quý Nhi được coi là một cái chết do tai nạn xe hơi.
Người nhà họ Khương không tìm ra nguyên nhân. Trước sức ép từ trên cao, cái chết của Khương Quý Nhi đã nhanh chóng được giải quyết. Dường như người tài xế gây tai nạn đã bốc hơi không còn chút dấu vết gì.
Khi nhìn thấy tin tức này thì Bạch Cẩm Sương cảm thấy hoảng sợ.
Buổi trưa, khi đến giờ ăn cơm thì cô đã đến văn phòng của Mặc Tụ Nhận để gặp anh.
Trong công ty, Bạch Cẩm Sương sẽ giữ khoảng cách nhất định với Mặc Tu Nhân. Mặc dù mọi người đều biết mối quan hệ của hai người nhưng cô không muốn thể hiện quá rõ ràng ở trong công ty.
Mặc Tu Nhân đang chuẩn bị ăn cơm, anh không ngờ Bạch Cẩm Sương lại đến đây.
Khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương thì ngay lập tức ánh mắt của anh trở nên dịu dàng: “Sao em lại tới đây?”
Bạch Cẩm Sương đóng cửa lại rồi đi tới ngồi xuống ghế sô pha: “Em có chuyện muốn hỏi anh”
Tống Ngọc Tiên bị nhà họ Quý dọa đến mức hoảng sợ, cô ta vừa tức giận vừa nói bằng giọng đầy căm phẫn: “Tôi sẽ tìm cách. Bây giờ, mấy người hãy rời khỏi nhà tôi. Không được sự cho phép của tôi thì không được đến tìm tôi lần nữa”
Quý Thanh Bình trợn mắt nhìn cô ta: “Vậy thì làm sao chúng tôi biết được chị có đang nghĩ cách giải quyết hay không chứ?”.
Tổng Ngọc Tiên đột ngột quay nhìn Quý Thanh Bình, ánh mắt của cô ta có vẻ nham hiểm: “Cậu đừng có ép tôi thêm lần nữa”
Quý Thanh Bình bị bộ dạng của cô ta làm cho hoảng sợ, vô thức nắm chặt lấy cánh tay của Ngụy Tuyết Hoa. Anh ta hơi thiếu tự tin nhìn Tống Ngọc Tiên: “Chị làm gì mà dữ như vậy hả? Tôi nói thật đó. Nếu không, chị phải cho tôi số điện thoại để tôi có thể hỏi thăm về tình hình tiến triển của vấn đề này.”
Tổng Ngọc Tiên cúi đầu, cô ta cầm tờ giấy ghi chú rồi viết số điện thoại của cô ta lên đó. Sau đó cô ta hạ giọng nói: “Cầm lấy số điện thoại di động rồi cút đi.”
Quý Thanh Bình cho rằng việc Tống Ngọc Tiên tỏ thái độ với anh ta như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì, mặc dù anh ta hơi sợ cô ta nhưng dù sao thì cô ta đã đồng ý giúp đỡ nên anh ta dắt theo Ngụy Tuyết Hoa và vui vẻ rời đi.
Ngay khi họ rời đi, Tổng Ngọc Tiên liền cảm thấy bản thân mất hết sức lực. Cô ta mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha, đôi mắt đỏ hoe.
Trên đời sao lại có kẻ vô liêm sỉ như vậy chứ. Họ đã bỏ rơi cô ta, giờ lại muốn ăn thịt uống máu cô ta.
Nhất định cô ta phải tìm cách thoát khỏi hai người này.
Ngày hôm sau, khi Bạch Cẩm Sương đến công ty, cô đã nghe được một tin tức sét đánh.
Đêm qua con gái rượu của nhà họ Khương đi qua ngã tư đã bị ô tô tông chết, hơn nữa người tài xế tông vào đã trốn thoát không để lại chút manh mối nào. .
Gia đình họ Khương luôn một mực cho rằng Khương Quý Nhi đã bị ai đó giết hại vì mấy ngày nay cô ta đã không về nhà. Kết quả là tối hôm qua cô ta đột nhiên xuất hiện trên đường và đã bị ô tô đâm chết, cho nên bọn họ yêu cầu cảnh sát phải điều tra kỹ lưỡng.
Tuy nhiên, sau khi điều tra cả nửa ngày thì cảnh sát kết luận trên người Khương Quý Nhi không có vết thương nào khác. Hơn nữa, vào tối hôm qua cô ta từ nhà một người bạn đi ra và bạn của cô ta nói rằng Khương Quý Nhi ở nhà người bạn đó một ngày rồi mới rời đi vào đêm qua.
Theo cách này, những lời của nhà họ Khương bị coi là những suy đoán sai lầm và cuối cùng cái chết của Khương Quý Nhi được coi là một cái chết do tai nạn xe hơi.
Người nhà họ Khương không tìm ra nguyên nhân. Trước sức ép từ trên cao, cái chết của Khương Quý Nhi đã nhanh chóng được giải quyết. Dường như người tài xế gây tai nạn đã bốc hơi không còn chút dấu vết gì.
Khi nhìn thấy tin tức này thì Bạch Cẩm Sương cảm thấy hoảng sợ.
Buổi trưa, khi đến giờ ăn cơm thì cô đã đến văn phòng của Mặc Tụ Nhận để gặp anh.
Trong công ty, Bạch Cẩm Sương sẽ giữ khoảng cách nhất định với Mặc Tu Nhân. Mặc dù mọi người đều biết mối quan hệ của hai người nhưng cô không muốn thể hiện quá rõ ràng ở trong công ty.
Mặc Tu Nhân đang chuẩn bị ăn cơm, anh không ngờ Bạch Cẩm Sương lại đến đây.
Khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương thì ngay lập tức ánh mắt của anh trở nên dịu dàng: “Sao em lại tới đây?”
Bạch Cẩm Sương đóng cửa lại rồi đi tới ngồi xuống ghế sô pha: “Em có chuyện muốn hỏi anh”
Mặc Tu Nhân chớp mắt: “Chuyện của Khương Quý Nhi phải không?”
Bạch Cẩm Sắt mím môi: “Liệu có liên quan gì đến Cảnh Hạo Đông không?”
Mặc Tu Nhận lắc đầu: “Chắc là không có đầu”
Bạch Cẩm Sương hạ giọng nói: “Có điều chuyện cô ta chết trong một vụ tai nạn xe hơi, bất kể em nhìn thế nào thì cũng giống như là..” .
Mặc Tu Nhân nhướng mày nhìn cô: “Giống như cái gì?”
Bạch Cẩm Sương đành thở dài, nói thật: “Giống như là gậy ông đập lưng ông vậy đó.”
Khương Quý Nhi phải người đến đụng xe Lâm Kim Thư và Lâm Thanh Tuấn đã liều mình cứu Lâm Kim Thư, điều này đã khiến Cảnh Hạo Đông chưa từng tức giận đến mức như vậy bao giờ.
Làm sao Cảnh Hạo Đông có thể tha cho Khương Quý Nhi được chứ.