Chương 296: Tổng giám đốc Mặc hờn dỗi
Người chủ trì chương trình tủm tỉm mở miệng: "Còn ai tiếp tham gia đấu giá nữa không, nếu không có ai, tôi xin gõ búa chốt lần đầu giả cuối cùng, một trăm triệu lần thứ nhất, một trăm triệu lần thứ hai, một trăm triệu lần thứ ba, chúc mừng ngài Mặc, đã nhận được mũ phượng Thịnh Thế của chúng tôi, sau buổi đấu giá ngày hôm nay, nhân viên công tác bên chúng tôi sẽ liên hệ với ngài để tiến hành chuyển giao vật phẩm!"
Buổi đấu giá từ thiện kết thúc, Bạch Cẩm Sương đi vệ sinh. Mặc Tu Nhân ở ngoài hành lang đợi cô.
Đúng lúc này, Doãn Nhược Liên đi tới, sắc mặt tái xanh: "Mặc Tu Nhân, anh cứ đối nghịch với tôi vì người đàn bà như Bạch Cẩm Sương thế?"
Mặc Tu Nhân hờ hững ngước mắt nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt: "Cô là ai mà tôi phải khiêu khích!"
Doãn Nhược Liên tức giận tới mức run rẩy tay chân, giọng nói nghẹn ngào: “Mặc Tu Nhân, sao anh phải như thế, người đàn bà như Bạch Cẩm Sương có chỗ nào tốt đầu chứ, cô bạn gái anh nhắc tới ngày hôm đó với người nhà là Bạch Cẩm Sương chứ gì, hoàn cảnh gia đình, xuất thân của cô ta đầu bằng nhà em, sắc đẹp cũng chẳng đọ được với em, vì sao anh lại.”
Mặc Tu Nhân không muốn dây dưa cùng với cô ta, trực tiếp ngắt lời: “Doãn Nhược Liên, cho dù cô ấy có phải nhặt ve chai sống qua ngày, tôi cũng muốn cô ấy chứ không muốn cố, cố làm ơn. tránh xa tôi ra!”
Doãn Nhược Liên không thể tin được nhìn Mặc Tu Nhân, cô tệ đến vậy sao?
Tới buổi hẹn một cách mù quáng, lại bị Mặc Tu Nhận làm nhục cô bằng cách tạm hoãn, hôm nay thậm chí còn tệ hơn! Mặc Tu Nhân không hề quan tâm tới danh dự của cô.
Bạch Cẩm Sương có chỗ nào tốt chứ!
Mặc Tu Nhận thấy cô không đi thì đanh mặt lại, gằn giọng nói: “Đừng để tôi nói thêm câu nữa, cô đi đi!”
Doãn Nhược Liên giật mình rụt vài kinh ngạc, ngay khoảnh khắc vừa rồi, khi Mặc Tu Nhân nhìn cô, cô cảm thấy trong giây lát Mặc Tu Nhân sẽ ra tay với cô thật.
Cô ta cắn răng, cuối cùng nói thêm một câu: “Mặc Tu Nhân, anh nhất định sẽ hối hận. Nói xong, cô ta khóc lóc chạy đi.
Ngày thứ sáu tới rất nhanh.
Bạch Cẩm Sương mới đến lớp thì nhận được điện thoại của Sở Tuấn Thịnh: “Em Cẩm Sương hôm nay có rảnh không?”.
Ngay giây phút đầu tiên, Bạch Cẩm Sương nhớ tới Mặc Tu Nhân cũng hỏi mình về vấn đề này. từ hai ngày trước.
Cô cụp mắt hỏi lại: "Có chuyện gì không anh?"
Sở Tuấn Thịnh lập tức không vui: “Em Cẩm Sương, em là đồ không có lương tâm... Vào hôm ở núi Minh Thành anh đã nói mời em, sau khi xuống núi em phải mời lại anh cơ mà, sao em lại quên? Em còn bảo thời gian địa điểm do tôi quyết đó, em không hề để chuyện này trong lòng!”
Bạch Cẩm Sương hơi xấu hổ khi nghe Sở Tuấn Thịnh nói thế: “Tôi xin lỗi... gần đây tôi có nhiều chuyện, tôi lỡ quên mất!”
“Vậy nay em có thời gian rảnh hay không?” Trong giọng nói của Sở Tuấn Thịnh mang theo ý cười.
Bạch Cẩm Sương suy nghĩ một lát rồi nói: “Hình như có!”. Ngày đó Mặc Tu Nhân đã nói không có chuyện gì quan trọng.
Sở Tuấn Thịnh nghe được câu trả lời thì không khỏi thở dài: “Hình như cái gì, có là có, không là không, em có thể trả lời rõ ràng chứ?”.
Bạch Cẩm Sương suy nghĩ vài giây: “Có, anh gửi thời gian địa chỉ tối nay cho tôi đi" Sở Tuần Thịnh cười nói: “Được, anh biết em Cẩm Sương đã nói thì sẽ giữ lời, tôi gặp nhau nhé!”.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy giọng tí tửng cười đùa của Sở Tuấn Thịnh thì tức giận cúp điện thoại.
Cùng thời gian đó, tại văn phòng của Mặc Tu Nhân. Cảnh Hạo Đông vắt chân ngồi trên ghế salon, như người không có xương cốt. Mặc Tu Nhân nhướng mi nhìn anh: “Cậu tới đây có chuyện gì?”
Nghe thấy thế, Cảnh Hạo Đông lập tức ngồi ngay ngắn, cong môi nói: “Hôm qua tôi lấy được một món thì về luôn, nghe nói cậu tiêu một trăm triệu để mua một cái mũ phượng?”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn anh: “Thì sao?”
Cảnh Hạo Đông lộ biểu cảm hóng chuyện: “Đừng nhìn tôi như vậy... cậu nhìn thế khiến tôi sợ đó, tôi chỉ tò mò, cậu định đưa nó cho Bạch Cẩm Sương hả?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, anh bình tĩnh nói: “Tôi sẽ giải thích với cô ấy, chứ giờ cô ấy sẽ không nhận!”.
Cảnh Hạo Đông trợn tròn mắt: “Thế cậu mua nó về làm gì, chẳng nhẽ làm đồ chơi? Con gái thích nó à?”
Anh nghe nói Mặc Tu Nhân mua mũ phượng này một phần để nhằm vào Doãn Nhược Liên, có lẽ Doãn Nhược Liên đã khiến Mặc Tu Nhân không vui, Mặc Tu Nhân mới đối đầu với Doãn Nhược Liên như thế.
Mặc Tu Nhân nhìn Cảnh Hạo Đông như một thằng thiểu năng: "Giờ cô ấy không nhận không có nghĩa sau này cô ấy không nhận, cậu có đầu óc không vậy!” .
Cảnh Hạo Đông nghe thế mới hiểu ra: “Vậy cậu định sau này tặng nó?"
Mặc Tu Nhân nhìn Cảnh Hạo Đông, hiểm khi nói thật: “Tôi muốn bắt đầu lại với cô ấy một lần nữa!”
Cảnh Hạo Đông khó hiểu: “Hai người vẫn có mối quan hệ hợp pháp mà, tự dưng bắt đầu lại lần nữa làm gì?”
Mặc Tu Nhân nhìn Cảnh Hạo Đông, nể tình đối phương là bạn mình nên mới giải thích hai câu: “Tôi muốn tỏ tình, yêu đương, cầu hôn rồi kết hôn, tất cả quá trình này không thể thiếu một phần nào, mà mũ phượng chính là món quà tôi muốn tặng cô ấy vào hôn lễ, để cô ấy đội mũ phượng gả cho tôi, cậu có ý kiến gì sao?”
Cảnh Hạo Đông khiếp sợ nhìn Mặc Tu Nhân, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Đúng là người đang yêu đương có khác, cái sự lãng mạn không thấy cũng nên này cho dù có đánh chết anh anh cũng không thể nào nghĩ được như vậy, không nhờ một người lạnh lùng như Mặc Tu Nhân lại biết chơi lớn như thế!
Anh nhìn Mặc Tu Nhân, trợn mắt: “Đừng nói cậu thổ lộ luôn trong đêm nay nhé!” Bởi vì hôm nay chính là ngày sinh nhật của Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân giật mình, lắc đầu: “Giờ vẫn còn sớm, chúng tôi mới hòa thuận có được mấy ngày”.
Cảnh Hạo Đông giận giữ ngắt lời: “Hai ông đây kích động như thế, à, thừa dịp sinh nhật này cho tôi chào hỏi Bạch Cẩm Sương cái nhỉ!”.
Mặc Tu Nhân nhớ hôm nọ anh hỏi chuyện Bạch Cẩm Sương ngày thứ sáu có thời gian hay không thì nhẹ gật đầu như đồng ý.
Cảnh Hạo Đông cong môi: “Ok, tôi rút trước, hẹn gặp tối nay tại biệt thự đường Phong Quang, tôi tổ chức party sinh nhật cho cậu, nhớ dẫn Bạch Cẩm Sương tới đó nhé!”
Mặc Tu Nhân gật đầu. Cảnh Hạo Đông đứng dậy rời đi.
Trong phòng thiết kế, Bạch Cẩm Sương cúp điện thoại của Sở Tuấn Thịnh xong thì không hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng không thôi.
Lúc Mặc Tu Nhân hỏi cô thứ sáu có thời gian rảnh hay không thì cô đã hỏi lại nhưng anh lại bảo không có chuyện gì..
Nhưng Mặc Tu Nhân không phải là người tùy tiện đặt ra một câu hỏi như thế. Bạch Cẩm Sương suy nghĩ lúc, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương: “Mặc Tu Nhân, hôm nọ anh hỏi em thứ sáu có thời gian rảnh hay không? Để làm gì đó?”
Mặc Tu Nhân: “Sao vậy? Tự dưng hỏi chuyện này?”
Bạch Cẩm Sương: “À, Sở Tuấn Thịnh đã giúp em trong sự cố lần trước, em bảo anh ấy sẽ mời anh ấy ăn cơm, nhưng vẫn không có thời gian rảnh, anh ấy hẹn tối nay đi ăn cơm, em đồng ý rồi!”
Bạch Cẩm Sương gửi tin nhắn qua mãi không thấy Mặc Tu Nhân trả lời lại. Một lúc sau, Mặc Tu Nhân mới nhắn lại một câu. Mặc Tu Nhân: “Em đã đồng ý với người khác rồi thì cần gì phải hỏi tôi!”.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tin nhắn thì ngẩn cả người, sao cô lại cảm thấy Mặc Tụ Nhận đang không vui!
Từ lúc Mặc Tu Nhân cứu cô tại núi Minh Thành, cô cảm giác quan hệ hai người đã tốt hơn rất nhiều, mà tình huống hiện tại lại khiến Bạch Cẩm Sương cảm thấy đau đầu, không biết nên làm gì.
----------------------------